Mũi súng của kẻ thù luôn hướng thẳng về phía mình nhưng Tống Lãnh Thần vốn không hề sợ hãi, trên mặt anh chỉ có sự điềm tĩnh tuyệt đối, con ngươi đen láy luôn nhìn vào đôi mắt long lanh của Chu Tịnh Sơ. 
Tiến đến bên cạnh cô, anh đưa tay ra và cầm lấy bàn tay đã run lẩy bẩy của cô. Hành động này để ám chỉ anh không sao, mong cô đừng lo lắng. 
"An tâm trở về." Tống Lãnh Thần dặn dò cô một câu, hiện tại anh đã chính thức rơi vào nguy hiểm, nhưng nếu tính mạng của anh bảo toàn được sự sống của Chu Tịnh Sơ thì anh sẵn sàng đánh đổi. 
Anh yêu cô rất nhiều, thà để bản thân bị thương cũng không muốn để cô phải đau đớn. 
"Không..." Ngoài khóc ra Chu Tịnh Sơ không biết nên làm gì mới phải, cô muốn ôm lấy anh, muốn cùng anh trải qua sinh tử. Cô không thể để anh ở lại đây, bằng mọi giá phải xoay chuyển tình thế! 
Lúc này Tống Lãnh Vũ bỗng dùng lực đá thật mạnh vào chân bị thương của Tống Lãnh Thần, điều đó khiến chân anh đau đớn hơn mà khụy xuống đất. 
"A." Anh khẽ kêu một tiếng, đôi mày cau chặt. Hôm nay chịu nhục nhã, nếu anh có thể rời khỏi nơi này thì anh sẽ giết chết Tống Lãnh Vũ, diệt luôn tổ chức của hắn! Nhưng chuyện này quá xa vời, điều cần thiết hiện tại chính là đưa Chu Tịnh Sơ đi. 
Tống Lãnh Thần mặc kệ tình hình của bản thân, cũng không cần đứng dậy, trong tư thế khụy một chân trên đất mà nói: 
"Mau thả Chu Tịnh Sơ ra." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tinh-su-giam-cam-ca-doi/978001/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.