Chương trước
Chương sau
"Lãnh Thần, mấy hôm nay con có gặp Anh Xuyên hay không?" Tống phu nhân có nhiều chuyện muốn hỏi Tống Lãnh Thần, như vì sao Chu Tịnh Sơ lại nằm viện, mặt cô còn bị thương nghiêm trọng như vậy, hay tại sao anh lại giấu bà rằng anh không ở trong nước? Nhưng những thắc mắc đó suy cho cùng cũng không quan trọng bằng việc Thượng Quan Anh Xuyên mất tích, vậy nên việc đầu tiên mà bà hỏi sau khi gặp anh đó chính là điều này.
"Mẹ, con có gặp." Tống Lãnh Thần không thể nói dối Tống phu nhân thêm, bởi anh biết mẹ mình không thích điều đó, nói dối một lần là quá đủ rồi.
"Hiện tại Anh Xuyên đang ở đâu, con có biết không?" Tống phu nhân căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
"Con đang giam giữ cô ta." Tống Lãnh Thần đáp bằng lời nói nhẹ tênh.
"Gì chứ?" Tống phu nhân cứ nghĩ mình nghe nhầm, con trai bà tại sao lại giam giữ Thượng Quan Anh Xuyên?
"Lúc nãy mẹ cũng thấy tình hình của Tịnh Sơ rồi, tất cả đều do Thượng Quan Anh Xuyên gây nên."
"Con nói gì?"
"Cô ta vì ghen tuông vô cớ mà bắt cóc Tịnh Sơ, đánh đập cô ấy dã man, đã thế còn hủy dung và chặt tay Tịnh Sơ. Mẹ, người phụ nữ độc ác dám động vào Tịnh Sơ, con nhất định không thể tha thứ." Nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt Tống Lãnh Thần lại hằn lên vài tia máu đỏ.
"Sao cơ?" Nghe được những lời kể của Tống Lãnh Thần, Tống phu nhân hết sức kinh ngạc. Bà biết Thượng Quan Anh Xuyên tuy hống hách, kiêu ngạo, tính khí khó gần nhưng cũng chưa từng nghĩ cô ta độc ác đến như vậy. Khi nãy thấy rõ tình hình của Chu Tịnh Sơ thì quả thật vô cùng nghiêm trọng, tất cả đều do Thượng Quan Anh Xuyên gây ra sao?
"Mẹ, chuyện này mẹ không thể ngăn cản được con." Điều Tống Lãnh Thần đã quyết thì bất cứ người nào cũng chẳng thể can ngăn được.
Tống phu nhân hiểu tính khí của con trai mình, những chuyện bà cản anh đều là những chuyện đúng đắn hoặc trong giới hạn của anh. Nhưng lần này lại khác hoàn toàn, chính Thượng Quan Anh Xuyên đã vượt qua giới hạn của anh và làm những hành động điên rồ, điều này khiến anh thật sự đã giận dữ.
Chỉ là, con trai bà làm như thế thì sao bà có thể giải thích với Thượng Quan gia?
"Thượng Quan Anh Xuyên còn sống không?" Khuôn mặt Tống phu nhân trở nên phờ phạc hơn, bà sợ giờ đây Thượng Quan Anh Xuyên chỉ còn lại hơi tàn.
"Dạ còn." Phía Cảnh Lập chưa thông báo tức là Thượng Quan Anh Xuyên chưa chết.
"Hành hạ đủ rồi thì thả con bé về đi, năm xưa dù sao Thượng Quan gia cũng từng ra tay giúp chúng ta." Tống phu nhân không nói nhiều, bà tin con trai bà sẽ hiểu.
Tống Lãnh Thần trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghe lời mẹ mình, "Vâng ạ."
Anh biết Tống phu nhân đã suy nghĩ kĩ mới nói ra lời đó, mẹ anh không giống với những người phụ nữ khác, tuy bà yên lặng và trầm tĩnh như vậy nhưng thực chất bà là một người rất cứng rắn. Bà không trách anh vì anh đã bắt Thượng Quan Anh Xuyên, điều này chứng minh bà hiểu tính khí và nguyên tắc của anh. Bà muốn anh thả cô ta ra, điều này là vì bà nhớ đến tình xưa nghĩa cũ.
Tống Lãnh Thần đối diện với mẹ mình, anh cũng phải hiểu cho bà, vậy nên mới đồng ý nghe theo bà.
"Mẹ, chuyện này để con sẽ ra mặt nói chuyện với Thượng Quan gia." Từ đầu Tống Lãnh Thần đã không muốn làm ba mẹ mình khó xử, để anh nói dù sao cũng tốt hơn, vì đây là việc mà anh tự làm, ba mẹ anh vốn chẳng liên quan gì.
"Con nói hay mẹ nói thì có gì khác nhau?" Tống phu nhân không cười, biểu cảm trên mặt bà cực kì nghiêm túc. Sau sự việc này bà đã đinh ninh một điều rằng, qua hôm nay Tống gia và Thượng Quan gia sẽ chính thức cạch mặt, thậm chí là đối đầu.
Trước khi vào phòng bệnh, Tống Lãnh Thần lấy điện thoại ra và gọi đi, anh ra lệnh:
"Thả Thượng Quan Anh Xuyên ra đi."
Cảnh Lập vẫn đang chứng kiến cảnh Thượng Quan Anh Xuyên bị đánh thì nhận được di động của Tống Lãnh Thần, hắn không nghĩ anh sẽ bảo hắn làm điều này. Tuy khó hiểu nhưng hắn cũng răm rắp nghe theo, "Vâng ạ."
Tống Lãnh Thần mở cửa đi vào, đập vào mắt anh là vẻ mặt âu lo của người con gái trên giường. Có lẽ cô đang sầu não vì sự xuất hiện của mẹ anh đây mà, anh cần phải trấn an cô mới được.
Vừa thấy sự xuất hiện của anh, Chu Tịnh Sơ hỏi nhanh:
"Lúc nãy bác gái nói gì với anh vậy?"
Cô sợ Tống phu nhân sẽ không có thiện cảm với mình, nhìn nét mặt nghiêm nghị của bà thì cô cũng hiểu được đôi phần. Dù sao dạng phụ nữ tự tìm đàn ông giúp đỡ như cô cũng đâu đáng được tôn trọng?
"Mẹ hỏi anh về chuyện của Thượng Quan Anh Xuyên." Tống Lãnh Thần ngồi xuống bên cạnh cô, anh kể lại câu chuyện cho cô nghe: "Lúc nãy anh đã nói với mẹ tất cả, mẹ bảo anh thả Thượng Quan Anh Xuyên ra và anh đã nghe theo. Tịnh Sơ, xin lỗi em, anh đã không giết được cô ta để trả thù cho em."
"Anh đừng nói như vậy, anh đã trả thù cho em đủ rồi." Chu Tịnh Sơ chỉ muốn thấy Thượng Quan Anh Xuyên bị hành hạ và chịu đau khổ gấp đôi cô, như thế cũng không xem như là quá đáng. Lúc giận dữ cô có ý nghĩ sẽ giết chết người phụ nữ đó, nhưng suy đi nghĩ lại thì liền thay đổi ý định. Dù sao cũng là một mạng người, cô ta cũng đã bị báo ứng rồi. Hiện tại thả cô ta đi cũng tốt, ít nhất Tống Lãnh Thần không phải khó xử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.