Edit: Ngũ Ngũ
Thượng Vũ đế và Lưu Xuân Lai trời sinh tương khắc, ở thời điểm tạm biệt sau cùng hai người suýt chút nữa đã đánh nhau. Làm Cố Ngạn phải áy náy gật đầu xin lỗi Lưu Xuân Lai, quay về phía Thượng Vũ đế, ôm ngang người vắt lên vai, nhét về trong xe ngựa.
Hơn nửa chặng đường Thượng Vũ đế đều là phát tiết bất mãn đối với Lưu Xuân Lai và Vi Ninh, hắn nhịn thời gian dài như vậy, sắp nhịn đến hỏng rồi. Tuy đã hứa sẽ tin tưởng Cố Ngạn, nhưng thực chất bên trong vẫn là một bình giấm chua bụng dạ hẹp hòi, không phát ra không chịu nổi.
Cố Ngạn đối với chuyện hắn liên miên cằn nhằn đã sớm tập thành thói quen, thỉnh thoảng mỉm cười an ủi hắn, còn lúc Cố Cố ngủ thì ngăn hắn lại một lát.
Thượng Vũ đế đối với nhi tử bảo bối của Cố Ngạn một chút biện pháp đều không có, những người khác có thể tùy ý phàn nàn, nhưng đến Cố Cố hắn cũng không dám nói lung tung.
“Làm như bảo bối không bằng…” Thượng Vũ đế lầm bầm.
“Bệ hạ nói cái gì?”
Thượng Vũ đế liếc qua tiểu hài tử đang dựa vào lòng Cố Ngạn ngủ, “Trẫm mệt rồi, đưa chân của ngươi cho trẫm gối ngủ.”
“Thế nhưng còn Bảo Bảo…”
Thượng Vũ đế day trán, “Trẫm mệt quá, mỏi lưng muốn chết luôn.”
Cố Ngạn bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, lại nhìn Cố Cố, bắt đầu ôm Cố Cố lên, nhẹ tay nhẹ chân mà đặt lên trên đệm.
Vỗ vỗ bắp đùi của mình, “Bệ hạ lớn đầu rồi mà còn…”
Thượng Vũ đế hừ hừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487552/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.