Edit: Ngũ Ngũ
Một tiếng phụ thân non nớt thiếu chút nữa làm Thượng Vũ đế cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên.
Cố Ngạn cũng bị dọa không ít, bối rối nói vọng ra ngoài cửa: “Bảo bảo?”
“Phụ Thân, Cố Cố không vào được.” Cố Cố đẩy cửa phòng Cố Ngạn, đẩy không ra.
Cũng may đã khóa cửa, Cố Ngạn vỗ vỗ Thượng Vũ đế bên cạnh, ra vẻ trấn định hô: “Phụ thân có chút việc, bảo bảo đến chỗ Lưu thúc thúc đợi phụ thân được không?”
“Vâng…” Cố Cố ngược lại rất nghe lời Cố Ngạn, “Vậy con đi trước.”
Nghe tiếng bước chân của tiểu hài tử dần xa, Cố Ngạn mới bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy bên tay một trận đau đớn: “Ah.”
Cố Ngạn nhìn dấu răng trên tay, nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ làm gì vậy?”
Thượng Vũ đế muốn cắn y một cái nữa, cuối cùng không đủ nhẫn tâm, thở hổn hển nói: “Bảo bảo… Bảo bảo… Gọi thuận miệng quá ha, cũng không phải con của ngươi sinh.”
Kéo được lòng người trở về rồi, Thượng Vũ đế lập tức phóng túng, ý nghĩ xấu xa cũng không cố kỵ mà nói ra.
Cố Ngạn cười cười, lảng sang chuyện khác: “Đợi chút nữa ta đến bàn bạc với tiểu Ninh cùng Xuân Xuân.”
Hai mắt Thượng Vũ đế sáng ngời: “Thật sự? Ngươi thật sự quyết định trở về cùng trẫm?”
“Ừm.” Cố Ngạn gật đầu.
Thượng Vũ đế chợt nhớ tới chuyện vài ngày trước, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
“Bệ hạ?”
“Thầy bói tiên sinh kia nói…” Thượng Vũ đế muốn nói lại thôi.
Cố Ngạn bật cười: “Trò đùa của Cố Cố đấy, bệ hạ đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487551/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.