Edit: Ngũ Ngũ
Đến tối vô luận Thượng Vũ đế có nói cái gì, nhõng nhẽo cứng rắn hay giả vờ đáng thương Cố Ngạn đều không ở lại phòng khách. Trong lòng Thượng Vũ đế nổi lên một hồi bi thương, bị Cố Ngạn lạnh nhạt như vậy cũng đã có một đoạn thời gian, một khi người nào từng hưởng thụ qua tốt đẹp sẽ rất khó để tiếp nhận những điều tồi tệ.
Hôm sau trời vừa sáng, Thượng Vũ đế mở mắt ra, trên thực tế hắn không ngủ được, chỉ là gắng gượng nhắm mắt. Thời điểm hai mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, Thượng Vũ đế bỗng nhiên nghĩ đến, Tiểu Đa Tử đi nơi nào rồi.
Thượng Vũ đế đã có lý do đi tìm Cố Ngạn, ‘Vụt’ một cái đứng dậy, cả người tinh thần sảng khoái, tùy tiện rửa mặt liền muốn đi tìm Cố Ngạn.
Lại làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, thời gian sớm như vậy, nam sủng nhà mình đã thức tự lúc nào, đang tự tay giúp Cố Cố thay y phục. Thượng Vũ đế đỏ mắt một hồi, nhưng cố gắng miễn cưỡng áp xuống, còn chưa có loại xúc động ở trước mặt một đứa bé giở ra cái tính tình gì.
“Bệ hạ sao lại tới đây?” Cố Ngạn nắm tay Cố Cố đi ra ngoài, liền trông thấy Thượng Vũ đế đang đứng lặng tại cửa.
“Bảo Bảo, Tiểu Đa Tử ở đâu?”
“Ah.” Cố Ngạn nghĩ nghĩ, “Từ công công hôm qua đã cáo từ hồi cung rồi…”
Thượng Vũ đế không vui: “Từ Đa cái tên nô tài chết tiệt này, tại sao lại không nói với trẫm một tiếng.”
Cố Ngạn xấu hổ gãi đầu: “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thuong-quan-ha/1487546/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.