Tuy thường ngày Như Ý cô cô đối xử với nàng rất tốt nhưng cũng sẽ không hành sự như vậy.
Ở Ký Đường Hiên này, có thể che chở nàng như vậy cũng chỉ có một người. A Hạo có chút khó hiểu. Thời gian nàng tới Ký Đường Hiên không quá dài, thế tử đối xử với nàng thế nào nàng cũng hiểu được. Nàng vốn tưởng rằng, thế tử cùng lắm là đối với hạ nhân nào cũng tốt nhưng trước mắt hành động như vậy quả là có chút kì quái.
Nhưng trong lòng chủ tử suy nghĩ thế nào, hạ nhân bọn họ làm sao có thể tùy ý phỏng đoán?
Hơn nữa----
A Hạo đánh giá một phen.
Nàng một mình ở một căn phòng to thế này tất nhiên là vui mừng còn không kịp. Tưởng tượng như vậy, A Hạo cũng không hỏi nhiều chỉ cười khanh khách.
A Hạo xưa nay là người có ơn phải báo, chuyện này đương nhiên nàng ghi tạc trong lòng.
Buổi tối, nàng hầu hạ thế tử xong liền đến gian ngoài ghi chép du ký. Cả một buổi trưa hôm nay, nàng vừa xem vừa chép, đối với cuốn du ký này càng yêu thích không buông. Mà về phương diện khác, nàng còn phải chép xong thật nhanh để đưa cho thế tử.
Đặt ngọn đèn trên bàn, A Hạo sao chép rất nghiêm túc.
Đến khi tiếng gõ mõ qua canh hai, A Hạo mới cảm thấy có chút buồn ngủ, tay nàng giờ đây đông lạnh cừng đờ, viết chữ cũng có chút khó khăn.
So với hạ nhân phòng thì phòng thế tử cũng coi như ấm áp. Chỉ là---thế tử là nam nhân, trời lạnh như vậy cũng chưa đốt lò sưởi cho nên buổi tối ngồi thế này cũng có chút lạnh. Mà nàng lại là người vô cùng sợ lạnh. A Hạo nghe trong phòng có tiếng động, lập tức đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-thiep-duong-thanh-ky/183516/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.