Hách Liên Cẩn Du chưa bao giờ thấy người với người lại chênh lệch lớn đến như vậy.
Phượng Sở Ca gϊếŧ người không nháy mắt, mà Mộ Dung cô nương trước mắt lại khéo hiểu lòng người, thiện lương như vậy.
Rõ ràng đều bằng tuổi nhau nhưng không ngờ lại khác nhau một trời một vực.
Nhớ đến việc Phượng Sở Ca nhập học Vân Thiên học viện mà hắn không trúng cử, Hách Liên Cẩn Du tâm phiền ý loạn một hồi.
Đúng lúc Mộ Dung Tĩnh muốn bọn họ không truy cứu, Hách Liên Cẩn Du cũng thuận thế rời đi.
Đợi tất cả đều đi xa, trên mặt Dương trưởng lão lộ ra tia cười quỷ dị..
"Dương trưởng lão, hôm nay rất vui vẻ à?" Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh hỏi thăm.
Dương trưởng lão mừng rỡ gật nhẹ đầu: "Đúng vậy.. Đương nhiên là vui vẻ.."
Nói xong, ông bỗng sững sờ.
Quay đầu thì thấy được nữ tử một thân áo trắng lười biếng dựa vào cây cột.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Nha đầu kia.. tới từ lúc nào? Vậy mà ông không hề phát giác.
"Không thể tới sao? Chẳng lẽ ta đã phá hủy tâm tình của trưởng lão rồi à? Trưởng lão ngài vui vẻ như vậy, không lẽ là bởi vì tâm tình sau khi làm chuyện tốt?
Khóe môi Dương trưởng lão co lại. Nghe rõ lời nói của Phượng Sở Ca, ông giương khuôn mặt tươi cười lên, hỏi:" Sở Ca đến từ lúc nào vậy? "
" Cái này quan trọng sao? "Phượng Sở Ca nhàn nhạt nói, đáy mắt lộ ra vài phần bất thiện.
Lão gia hỏa này khá lắm, dám hủy đi chuyện của nàng!
Rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038661/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.