Đúng vậy, Phượng Sở Ca thắng.
Bất luận cuộc tỷ thí nào, chỉ cần đối thủ ra khỏi võ đài, đó chính là thắng.
Hiện tại, Thủy Ngọc Nhi đã bị đá ra bên ngoài khu vực yến hội, sớm đã không còn tư cách tỷ thí.
Lúc này, sắc mặt người Thủy gia càng thêm khó coi.
Sở dĩ thời điểm Thủy Ngọc Nhi đưa ra tỷ thí, bọn họ chưa từng cản trở là vì cho rằng Phượng Sở Ca căn bản là phế vật.
Nếu là phế vật, cuộc tỷ thí này ai thua ai thắng căn bản không phải lo lắng.
Nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.
Thuỷ Ngọc Nhi ngã trên mặt đất, toàn thân choáng váng, đầu óc trống rỗng, còn chưa phản ứng kịp đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi nghe thanh âm non nớt vang lên.
"Nương tử của ta từ trước đến giờ đều là giỏi nhất."
Lúc này, Thuỷ Ngọc Nhi mới phục hồi thần trí.
Cách đó không xa, A Trần ngồi tựa đầu vào ghế, nhìn nữ tử đứng giữa đại sảnh, đáy mắt đầy vẻ tự hào.
Một lời vừa rồi triệt để phá vỡ tràng diện vốn đang yên lặng.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhao nhao lên tiếng nghị luận.
Phượng Sở Ca giật giật môi, nhìn về phía Thuỷ Ngọc Nhi: "Thuỷ tiểu thư, đa tạ rồi.."
Thuỷ Ngọc Nhi lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy.
Vừa rồi, một cước của Phượng Sở Ca thẳng tắp đá vào eo nàng.
Lúc này, nàng còn cảm thấy bên hông ẩn ẩn đau, thậm chí không thể đứng thẳng người.
Nàng vừa đứng thẳng, lại nghe được Phượng Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038600/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.