Những dược liệu này, ngoại trừ xuyên ô ra, tất cả đều cực kỳ khó kiếm, cực kỳ trân quý.
Càng quan trọng là một đứa bé cần những thứ này để làm gì?
Phượng Sở Ca cẩn thận đánh giá A Trần, chỉ cảm thấy sau khi ở cùng hắn, trên người hắn ngày càng nhiều điểm đáng ngờ.
"Luyện chế dược lớn lên." A Trần nheo mắt lại, thật lâu sau mới mở miệng nói.
"Phốc!" Phượng Sở Ca đang cảm thấy khát bưng một chén nước muốn uống thì nghe A Trần nói vậy, nhất thời cả kinh phun ra một ngụm.
"Làm sao vậy?" A Trần liếc nhìn Phượng Sở Ca, trên mặt trước vẫn vẻ lạnh lùng trước sau như một.
"Tiểu quỷ ngươi vội vàng lớn lên như vậy làm ǵ? Vội vã cưới lão bà?"
"Cũng không phải lấy ngươi." A Trần bĩu môi, nữ không ôn nhu như vậy không cần lấy.
"Ngươi mới lớn bao nhiêu đã muốn lấy lão bà, ngươi muốn cưới ta ta còn không muốn lấy chồng đâu. Trừ phi ngươi thật sự trưởng thành ta còn có thể cân nhắc!" Phượng Sở Ca nhịn không được nói đùa.
A Trần nhìn Phượng Sở Ca, đáy mắt đột nhiên xẹt qua vài đạo tia sáng..
Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, rồi nói: "Vậy ngươi có muốn ta lớn lên không?"
Phượng Sở Ca ngồi xổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt A Trần: "A Trần tiểu bảo bối, những loại dược này đối với việc lớn lên vô dụng, nhiều lắm chỉ có thể giải độc."
"Không, ta muốn dan dược kia!" Nhưng A Trần lại kiên trì: "Nếu ngươi không giúp ta tự mình tìm cách."
"Ách.." Phượng Sở Ca không nghĩ tới A Trần sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038556/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.