Tốc độ của nàng rất nhanh, cơ hồ không có người chú ý đến nàng hành động như thế nào.
Bên cạnh ngoài ba người Tử Lan, Thanh La, Lục Trúc, không ai không cả kinh trừng lớn mắt.
Tốc độ như vậy, một phế vật có thể có sao?
Nhị phu nhân không chú ý mặt khác, chỉ thẳng tắp trừng mắt nhìn vòng tay trong tay Phượng Sở Ca, đau lòng đến nhỏ máu.
Hết lần này đến lần khác, đúng lúc này Phượng Sở Ca giống như phát hiện ra điều gì: "Ồ" nhẹ một tiếng, sau đó lại phi thân lên lần nữa, trực tiếp nhổ một cây trâm trên đầu Nhị phu nhân xuống. "Cây trâm này hình như cũng là đồ cưới của mẫu thân."
Trâm cài tóc bị rút ra, một đám tóc không còn trói buộc, rối tung rơi xuống.
Nhị phu nhân đứng nguyên tại chỗ nhìn Phượng Sở Ca, hận không thể giết nàng!
Phượng Sở Ca lại như không phát giác, khoát khoát vật trên tay: "Đa tạ phu nhân đã thay ta bảo quản những vật này nhiều năm như vậy.. Yên tâm, lát nữa ta sẽ điểm rõ từng cái một lấy đi tất cả, không phiền đến phu nhân cùng hai vị tiểu thư thay ta bảo quản. Đúng rồi, về phần những vật bị các ngươi làm mất hoặc làm hư, đến lúc đó ta sẽ liệt kê một danh sách, các ngươi bồi thường đủ số là được."
Ba mẹ con kia nghe lời này xong muốn thổ huyết.
Phượng Triêu Dương tỉ mỉ dò xét Phượng Sở Ca nhưng không tra ra nửa chút thực lực nào liền bỏ đi ý nghĩ của ḿnh.
Ngay lúc đó, Phượng Triêu Dương cho rằng Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.