Phượng Sở Ca xuống xe ngựa, xem hài tử trên mặt đất.
Hài tử gắt gao nhắm chặt mắt, khuôn mặt nho nhỏ một mảnh trắng bệch. Lông mi thật dài có chút rũ xuống che khuất ánh mắt của hắn.
Nhìn qua rõ ràng là một hài tử năm sáu tuổi nhưng trên người lại mặc một kiện trang phục đại nhân: Lưu kim trường bào màu đen rộng thùng thình.
Trường bào rộng thùng thình càng làm cho hắn lộ ra gầy yếu bất lực.
"Tiểu thư, đứa nhỏ này.." Lục Trúc nhìn thế nào cũng thấy đứa bé này có chút quỷ dị.
Rõ ràng khi đang lái xe về phía trước, nàng không nhìn thấy ai, nhưng trong nháy mắt, đứa trẻ này lại xuất hiện ở đây.
Phượng Sở Ca tiến lên một bước, dò xét được khi tức hắn mỏng như tơ. Nàng duỗi tay bế đứa bé lên, lấy ra một khỏa đan dược trong tay áo cho hắn ăn vào, rồi nói: "Cứu người trước đã, chuyện khác nói sau."
Gần chạng vạng tối, rốt cuộc đã tới Phượng gia.
Phượng gia không hổ là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Khải quốc, bên trong đình đài thuỷ tạ, xung quanh là hòn non bộ, khắp nơi đều là những vật khí phái.
Sau khi nhập phủ, có nha hoàn đến nghênh đón.
Phượng Sở Ca đi sau lưng nàng, một đường quanh quanh co co, cuối cùng cũng đến một viện tử ở phía nam.
Đây là một sân nhỏ cũ nát, trong nội viện đầy cỏ dại, trong phòng do lâu ngày không có người ở nên khắp nơi treo đầy mạng nhện.
"Để chúng ta ở nơi này?" Tử Lan nhìn hoàn cảnh bốn phía, nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-van-van-tue-yeu-nghiet-ta-quan-nghich-thien-phi/1038546/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.