A Uyển nói Vệ Huyên là thằng nhóc ngỗ ngược quả đúng là không oan uổng cho hắn, rõ ràng đã uống thuốc, có thể rơi vào trạng thái buồn ngủ bất cứ lúc nào sau khi thuốc phát huy tác dụng, nhưng hắn lại nhéo mạnh mình, quả thực là muốn đợi Trưởng Công chúa Khang Nghi đến.
Tại sao hắn muốn chống đỡ cho đến khi Trưởng Công chúa Khang Nghi đến? Bởi vì như vậy, A Uyển sẽ không rời đi nhân lúc hắn ngủ, mãi tới khi Trưởng Công chúa Khang Nghi đến đón A Uyển đi, để nàng có thể ở trong tầm mắt của hắn lâu một chút. Chỉ là vào lúc này, Thụy vương đang thuyết phục Trưởng Công chúa Khang Nghi, để cho A Uyển được gả qua đây càng sớm càng tốt, căn bản là không muốn thả người đi, Trưởng Công chúa Khang Nghi nhất thời sẽ không cách nào qua chỗ Vệ Huyên được.
A Uyển không biết nên cười hay khóc trước hành vi trẻ con của hắn, muốn tức giận nhưng bị hắn nhìn chằm chằm, như thể nàng là một miếng thịt ngon vô cùng, khiến nàng dựng hết tóc gáy lên, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, ngày mai ta lại đến thăm đệ là được chứ gì?”
Vệ Huyên không yên lòng, "Nói thật dễ nghe, nàng qua đây cũng chỉ là nán lại một lúc rồi rời đi? Có ý nghĩa gì chứ?"
“… Vậy thì đệ muốn thế nào?” A Uyển nắm chặt tay lại, nàng không ngại đấm hắn một lần nữa.
Vệ Huyên nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì sốt cao, giống như đánh phấn, đôi mắt như có chút sương mù, mái tóc rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383729/chuong-92.html