Vệ Huyên ngã bệnh, một vài người quan tâm đương nhiên phải đến thăm, mặc dù trong lòng mọi người hầu hết đều vui sướng hả hê, nhưng họ không chống lại nổi tình yêu thương Thái hậu cho hắn, Hoàng đế cũng quan tâm.
Ân sủng của Hoàng đế trước giờ là chong chóng đo chiều gió của nhóm huân quý, chỉ cần là người Hoàng đế sủng ái, bất kể người đó tốt hay xấu, chỉ cần đầu óc không bệnh tật, không ngoan cố thì ngoài mặt sẽ không làm khó. Vệ Huyên là người duy nhất có thể nói chuyện thoải mái trước mặt Hoàng đế, đồng thời danh tiếng vượt qua cả Hoàng tử, đương nhiên là đối tượng nịnh bợ của mọi người ở kinh thành.
Nhưng mà, sợ quấy rầy Vệ Huyên dưỡng bệnh, ngoại trừ những người được Thái hậu và Hoàng đế phái tới thăm bệnh ra, những người khác bị Thụy vương không khách khí đuổi về. Điều này cũng vừa ý rất nhiều người, có nghĩa là chỉ cần phái người gửi quà tới là được, cũng không cần phải gặp Vệ Huyên.
Đương nhiên, Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển không phải người Thụy vương có thể đuổi đi, thậm chí hắn cũng không dám có ý nghĩ này, bằng không thằng con trai ngỗ ngược trong nhà sẽ nổi khùng với hắn. Tuy nói thằng con ngỗ ngược này càng lớn càng khó dạy bảo nhưng mà nếu để cho người ta biết mình làm cha không quản được con thì rất mất mặt... cho dù mọi người đã biết hắn không quản giáo nổi nhưng Thụy vương vẫn muốn tự lừa mình dối người một chút.
Biết tin Vệ Huyên bị bệnh, Trưởng Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383728/chuong-91.html