Mặc dù Vệ Huyên cũng muốn dính lấy A Uyển cả ngày, nhưng chỉ tiếc sức khỏe của A Uyển không tốt lắm, thời gian cần để nghỉ ngơi một ngày còn nhiều hơn so với bệnh nhân như hắn, hắn có không nỡ rời đi như thế nào cũng phải cho A Uyển nghỉ ngơi.
Ừ, nhẫn một lát trời yên biển lặng!
"A Uyển, ta đi trước đây, ngày mai trở lại thăm nàng." Vệ Huyên vừa kéo bàn tay đầy đặn của nàng vừa nói.
A Uyển thật sự rất nhức đầu với dáng vẻ nhõng nhẽo này của hắn, nàng không biết thì ra bản thân mình thu hút trẻ con như vậy đấy. Hơn nữa bởi vì thân thể nàng không tốt, cả ngày cũng chỉ ngồi im lặng, hắn ngồi cùng nàng thú vị lắm sao? Cũng mệt cho hắn, một đứa bé mới sáu tuổi mà có thể ngồi yên.
“Ừ, đệ đi về nghỉ trước đi." Tốt nhất không nên tới nữa!
Nghe giọng điệu mềm nhũn trẻ con của nàng, rõ ràng là một bé gái thật đáng yêu, nhưng vẻ mặt lại như một bà lão điềm tĩnh bất động, trong mắt Vệ Huyên lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền che dấu tất cả dưới vẻ mặt ngây thơ đáng yêu. Hắn thật lòng mong đợi bọn họ lớn lên nhanh mốt chút, mong đợi dáng vẻ khi lớn lên của nàng, sau đó liền có thể lấy nàng về giam lại nhà, không cho ai nhìn cả!
Chờ đến khi rời khỏi sân viện của Trưởng Công chúa Khang Nghi, thần sắc vốn dĩ hân hoan vui vẻ của Vệ Huyên liền trở nên bình thản, thậm chí có thể nói là lãnh đạm.
Thụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383650/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.