Edit: Mavis Clay
"Nhứ Nhi tỷ tỷ, muội nói thật với tỷ, gian phòng đó là cửa hàng mà ta kinh doanh, chẳng qua là do Thiên Sở thúc thúc cho ta vay ngân lượng tiện thể tìm luôn cửa hàng, về phần đồ ăn ở đó, muội tự làm là được rồi." Mộc Phỉ cũng không muốn giấu giếm nữa, dù sao cũng chẳng phải chuyện vinh sang sáng sủa gì, người ta còn đưa tiền riêng cho ta, cố làm ra vẻ kiểu cách nữa thì thật không tốt.
Nghe Mộc Phỉ nói vậy, Tưởng Nhứ Nhi thở dài một hơi, cũng không thu lại hà bao, ngược lại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Như vậy tốt hơn, ta yên tâm rồi, vả lại ngươi thu được mớ ngân lượng này, có thể chuẩn bị được nhiều cái ăn cái mặc hơn, thiếu đồ gì khẩn cấp vẫn có thể xoay sở, đợi sau này ngươi kiếm được bạc rồi, lúc đó trả lại ta cũng được."
Nếu là trước đây thì còn có nghi ngờ Tưởng Nhứ Nhi có diễn trò hay không, nhưng vào lúc này thì toàn bộ đã mất hết, Mộc Phỉ không từ chối nữa, cẩn thận thu hà bao về trong ngực: "Vậy thì cám ơn Nhứ Nhi tỷ tỷ."
Tưởng Nhứ Nhi có một cảm giác rất bất đắc dĩ trước cái cách gọi tỷ tỷ của Mộc Phỉ, nhưng cũng không đi chỉnh nữa mà nhìn chung quanh phòng bếp: "Sao không thấy Mộc đại ca, muội đã tính mua những thứ gì vậy, có thể cho ta nếm thử được chứ?"
Bình thường trong thời gian này, Viêm Dục sẽ ở trong bếp chuẩn bị cơm canh, hôm nay từ lúc nàng thức dậy hoàn toàn không thấy bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634633/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.