Tại sao Mộc Phỉ lại quên mất, bây giờ Viêm Dục là bệnh nhân, cần học lại từ đầu, trong đầu của bệnh nhân mất trí nhớ chỉ còn lưu lại những hình ảnh đã từng trải qua.
Nhưng, người lớn như vậy rồi, không biết cái gì gọi là ăn cơm, này, đây cũng quá căng rồi!
May mà nàng là bác sĩ, sau khi kinh ngạc thì lập tức đón nhận hiện thực, bày ra nụ cười như thiên sứ, chắp tay đặt trên cạnh bàn, kiên nhẫn giải thích với Viêm Dục: “Ăn cơm, phổ thông gọi là lấp đầy bụng, ăn là một loại văn hóa, dân dĩ thực vi thiên (dân lấy thức ăn làm trời),mỗi ngày chúng ta phải ăn ba bữa cơm, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Đến giờ cơm, lúc đó bao tử sẽ đói, ngươi sẽ nghĩ muốn ăn cái gì. Giống như vừa rồi, bao tử của ngươi sẽ phát ra tiếng ọt ọt, đó nghĩa là đói bụng, cần ăn cơm.”
Mộc Phỉ cảm giác mình thật tài hoa, nàng cực kì kiên nhẫn giảng đạo lý, học bộ dáng hòa ái của giáo viên tiểu học, tận lực làm cho giọng nói của mình ôn hòa, sau đó bưng chén sứ bị mẻ lên, thổi thổi nước mì, đưa đến khóe miệng, lại cười nói với Viêm Dục: “Ngươi xem, như thế này là ăn cơm, nghe hiểu không?”
Viêm Dục gật đầu một cái, híp mắt nở nụ cười, giọng điệu cực kì ngọt: “Nghe hiểu, ăn cơm là dùng bữa.” (haha)
Mộc Phỉ chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ bay qua, nàng suy sụp nâng trán, trời ơi, thì ra hắn nói “ăn cơm” không phải ý tứ ăn cơm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634591/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.