Chương trước
Chương sau
Từ Lệnh Sâm và đám người Bình Dương hầu Trần Ung cùng đi ngoại thư phòng.
Thái phu nhân mang dẫn nữ quyến ở thượng phòng trò chuyện với Kỷ Thanh Y.
Trước khi đi Từ Lệnh Sâm vô cùng săn sóc, cẩn thận dặn dò Kỷ Thanh Y vài câu rồi mới đi, khiến thái phu nhân tươi cười càng sâu, Trần Bảo Linh mặt mày hớn hở chế nhạo, Lê Nguyệt Trừng nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Giờ phút này thái phu nhân nhìn Kỷ Thanh Y không có chỗ nào không hài lòng, không có chỗ nào không cao hứng.
Thái phu nhân lôi kéo tay Kỷ Thanh Y, thổn thức nói: “Thanh Y, ta sớm biết con có phúc khí, nhưng khó tránh khỏi vẫn nhớ thương, hôm nay thấy Ninh Vương thế tử tốt với con như vậy, cũng yên lòng. Nghe nói ngày hôm qua các con tiến cung, Hoàng Thượng ban thưởng một khối ngọc như ý?”
Tuy Thái phu nhân dùng giọng điệu lơ đãng nhắc tới, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y.
Mà hai người Trần Bảo Linh và Lê Nguyệt Trừng cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Y.
Trần Bảo Linh cười ha ha chạy tới ôm bả vai Kỷ Thanh Y: “Hoàng Thượng thật sự thưởng ngọc như ý cho muội sao?”
Lê Nguyệt Trừng lại là tràn đầy không cam lòng.
Kỷ Thanh Y cũng không nghĩ tới tin tức của thái phu nhân linh thông như thế, hơn nữa từ biểu tình của bà, tất nhiên bà cũng biết chỉ có Hoàng trưởng tử con vợ cả hoặc Thái Tử mới có thể được ban thưởng ngọc như ý vào lúc nhận thân ngày hôm sau thành hôn.
Kỷ Thanh Y gật đầu: “Ngày hôm qua Hoàng Hậu nương nương trêu ghẹo vài câu, Hoàng Thượng liền thưởng ngọc như ý.”
Trần Bảo Linh cao hứng vỗ tay: “Có thể thấy được Hoàng Thượng thực thích cháu dâu là muội đó, mọi người đều nói trong các cháu trai, Hoàng Thượng thích nhất là Sâm biểu ca, hiện giờ xem ra, quả nhiên không giả. Muội gả cho Sâm biểu ca, lại là hôn nhân ngự tứ, Thiệu Minh Châu và Mạnh Tĩnh Ngọc, trước mắt một người còn chưa có tin tức, một người khác bị lửa thiêu hủy dung mạo, đây là kẻ ác có ác báo, tỷ ngẫm lại trong lòng liền cảm thấy vui sướng.”
Trần Bảo Linh cao hứng phát ra từ nội tâm, Kỷ Thanh Y cười nói nàng: “Đều đã gả cho người còn không biết giữ miệng. Cho dù tỷ chán ghét các nàng đến mức nào, trước mặt người khác cũng không thể nói nên lời.”
“Không phải ở đây không có người khác sao.” Trần Bảo Linh cười hì hì, thanh dật linh động trên mặt trước sau như một.
Thái phu nhân nắm tay Kỷ Thanh Y lại hơi hơi dùng sức, cười nói: “Con mau nói cho ngoại tổ mẫu lúc ấy là tình huống như thế nào.”
Tay Thái phu nhân ấm áp khô ráo, tươi cười thân thiết, giọng điệu hòa ái, trong lòng Kỷ Thanh Y lại không thoải mái.
Đó là chuyện của nàng và Từ Lệnh Sâm, nàng không muốn nói cho người khác. Hơn nữa, hôm nay thái phu nhân hỏi nàng như vậy, ai biết về sau bà có yêu cầu nàng làm chuyện khác không. Nàng không muốn mọi chuyện đều bị người quản chế.
Nhưng thái phu nhân hỏi, nếu chính mình không nói gì cả, hiển nhiên không được.
Kỷ Thanh Y nghĩ nghĩ nói: “Sau khi con tiến cung phi thường khẩn trương, chỉ đi theo sau điện hạ, nhìn ánh mắt điện hạ mà làm, lúc ấy một lòng chỉ nghĩ ngàn vạn đừng làm lỗi, căn bản không rảnh chú ý Hoàng Thượng và điện hạ nói gì.”
Ngoài miệng Kỷ Thanh Y nói như vậy, trong lòng lại thực thấp thỏm, sợ thái phu nhân tức giận.
Dù sao sống nhờ Bình Dương Hầu phủ nhiều năm, người Kỷ Thanh Y kiêng kỵ nhất chính là thái phu nhân.
Thái phu nhân dừng một chút, tươi cười thân thiết như cũ: “Sau này tiến cung nhiều hơn vài lần là được.”
Thời gian kế tiếp, thái phu nhân lại hỏi Kỷ Thanh Y việc vặt ở vương phủ, Kỷ Thanh Y đang nghĩ nên tìm cơ hội nói chuyện của Thanh Thái, liền nghe được thái phu nhân nói: “Con gả đi mới ngắn ngủn hai ngày, Thanh Thái đã hỏi vài lần chừng nào con trở về, hắn tuổi nhỏ, lại là con một tay nuôi lớn, tự nhiên luyến tiếc con.”
“Thật khéo mấy ngày nay trong nhà Trâu tiên sinh có việc, qua nửa tháng sẽ phải về nhà, nếu Ninh Vương thế tử đồng ý, sao con không đón Thanh Thái đến Ninh Vương phủ ở, nếu điện hạ có thể đề cử cho Thanh Thái một tiên sinh khác, vậy càng tốt.”
Bộ dáng suy xét vì Thanh Thái, Kỷ Thanh Y không nhịn được ngạc nhiên.
Thái phu nhân đồng ý nàng gả cho Ninh Vương thế tử, thứ nhất là Trần gia không thể phản bác hôn nhân ngự tứ, thứ hai cũng là mượn Kỷ Thanh Y lấy lòng Từ Lệnh Sâm.
Nếu xem Kỷ Thanh Y là sợi dây gắn bó Từ Lệnh Sâm và Bình Dương Hầu phủ, bà tất nhiên sẽ vì đắn đo Kỷ Thanh Y mà lưu lại Thanh Thái, tuy Từ Lệnh Sâm đã nói những lời kia, trong lòng Kỷ Thanh Y vẫn không lạc quan, trăm triệu không nghĩ tới thái phu nhân thế nhưng chủ động nhắc đến.
Kỷ Thanh Y tự nhiên đáp ứng, lại nghĩ đợi lát nữa thấy Từ Lệnh Sâm nhất định phải hỏi xem chuyện là như thế nào.
Thanh Thái cũng được tin, cười ha ha chạy vào: “Tỷ tỷ, tỷ phu nói chờ tiễn Trâu tiên sinh đi sẽ đón đệ đến Ninh Vương phủ ở, đến lúc đó mỗi ngày đệ đều có thể gặp tỷ.”
Thiếu niên mười hai tuổi, đã có bộ dáng người lớn.
Hắn càng ngày càng rộng rãi, so với hài tử thích khóc nhút nhát trước kia khác nhau như hai người, Kỷ Thanh Y không thể sờ đầu của hắn nữa, nghĩ sau này hai tỷ đệ không cần cách xa, cũng không nhịn được bật cười.
Giữa trưa Trần gia mở tiệc ở phòng khách, dùng bình phong ngăn cách phân hai bàn nam nữ, sau khi dùng cơm trưa, Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y mới cáo từ.
Mọi người đưa đến cửa, hẹn xong chờ Trâu tiên sinh đi sẽ đón Thanh Thái đến Ninh Vương phủ.
Thứ nhất bởi vì đã lớn, thứ hai bởi vì biết qua một đoạn thời gian sẽ được gặp nhau, Kỷ Thanh Thái không có tí khổ sở lưu luyến nào, chỉ hy vọng thời gian qua mau mau để hắn có thể sớm ngày đến Ninh Vương phủ đoàn tụ với tỷ tỷ.
Vừa lên xe ngựa, Kỷ Thanh Y liền lôi kéo quần áo Từ Lệnh Sâm, hỏi: “Chàng làm như thế nào vậy?”
Từ Lệnh Sâm đưa mặt đến gần nàng, chỉ chỉ môi.
Kỷ Thanh Y không chút do dự, nhanh chóng hôn một ngụm, sau đó nhìn hắn: “Mau nói.”
Quá qua loa cho xong, vừa thấy đã biết không phải thiệt tình, làm sao Từ Lệnh Sâm có thể buông tha nàng, ôm mặt nàng, hung hăng hôn một hồi lâu, đến khi nàng mềm mại ngã xuống trong lòng hắn, mới cảm thấy mỹ mãn.
“Lúc này chàng cũng nên nói rồi chứ?”
Từ Lệnh Sâm lại cười không nói.
Hắn biết người Kỷ Thanh Y không bỏ xuống được nhất chính là Kỷ Thanh Thái, cho nên trước khi thành thân đã hạ định quyết định cho dù như thế nào cũng phải nghĩ cách đón Thanh Thái từ Bình Dương Hầu phủ tới.
Thái phu nhân không đồng ý không sao, hắn trực tiếp nói với Bình Dương hầu, Bình Dương hầu tất nhiên sẽ nói cho thái phu nhân.
Hắn ra vẻ cao thâm, Kỷ Thanh Y nhìn tức giận, vươn đầu ngón tay nhéo eo hắn vài cái, Từ Lệnh Sâm liền cười nói: “Nàng đã quên ngày hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng ngọc như ý sao, ban thưởng này thật là kịp thời, có nó, nàng còn có thể không như ý sao?”
Đúng vậy!
Kỷ Thanh Y bừng tỉnh hiểu ra.
Sao nàng lại quên ngọc như ý tượng trưng ý nghĩa rất lớn chứ, thái phu nhân tất nhiên biết hàm nghĩa của ngọc như ý.
“Chỉ là không nghĩ tới Trâu tiên sinh lại muốn nghỉ việc.” Kỷ Thanh Y ấp úng nói: “Thật đúng là quá khéo.”
“Nha đầu ngốc!” Từ Lệnh Sâm cười ha ha: “Nàng cho rằng không duyên cớ vì sao Trâu tiên sinh phải nghỉ việc?”
Hắn cười vui sướng, Kỷ Thanh Y lại cảm thấy như bị sét đánh, trợn to mắt nhìn hắn.
“Chàng……” Nàng không dám tin tưởng: “Trâu tiên sinh cũng là chàng an bài?”
Nhìn nàng khiếp sợ, Từ Lệnh Sâm vội ôm nàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Nàng đừng nóng giận, không phải ta cố ý gạt nàng. Thanh Thái thông minh như vậy, là hạt giống đọc sách tốt, tuy Trâu tiên sinh không xuất sĩ, nhưng ông ấy thông kim bác cổ, thục đọc các gia học, không câu nệ môn phái, để ông ấy dạy Thanh Thái tuyệt đối sẽ không khiến Thanh Thái dưỡng thành tính tình bảo thủ cũ kỹ. Nàng yên tâm, ta cũng chỉ có một cậu em vợ này, nhất định đối đãi hắn như đệ đệ ruột.”
Ngay từ đầu tiếp xúc Thanh Thái, hắn thật là có lòng riêng, hy vọng thu phục Thanh Thái lại tiếp cận Kỷ Thanh Y.
Nhưng lòng người đều làm bằng thịt, Thanh Thái nhiệt thành kính ngưỡng hắn, lại là một hài tử đáng yêu, hắn tự nhiên thiệt tình thích.
Kỷ Thanh Y ghé vào trong lòng hắn không nói gì, chỉ cảm thấy ấm áp.
Ở lúc nàng không biết, đến tột cùng Từ Lệnh Sâm vì nàng làm bao nhiêu chuyện?
Rõ ràng là vì tốt cho nàng, lại sợ nàng tức giận, còn ăn nói khép nép dỗ dành nàng.
Kỷ Thanh Y gắt gao ôm eo hắn thật chặt, lẩm bẩm: “Từ Lệnh Sâm, chàng thật tốt.”
Nếu không có Từ Lệnh Sâm, cho dù nàng hao tổn tâm cơ chỉ sợ vẫn trốn không thoát vận mệnh bị người khinh nhục, chính mình may mắn cỡ nào mới có thể gặp được hắn.
Nàng ôm hắn, mềm mại trước ngực đè trước ngực hắn, Từ Lệnh Sâm duỗi tay muốn cởi cúc áo của nàng, Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, nhìn hắn dò hỏi, đáy mắt hơi hơi xanh đen.
Từ Lệnh Sâm không lý do chột dạ.
Mấy ngày nay hắn thật sự không biết tiết chế, ngày hôm qua náo loạn một buổi chiều, ban đêm lại náo loạn một lần, hôm nay lại thức dậy rất sớm, nàng thật sự ngủ không đủ.
May mắn xe ngựa rộng mở, bên trong có trải đệm mềm, còn có chăn mỏng, Từ Lệnh Sâm giúp nàng cởi giày, ôm nàng nằm xuống: “Ngoan, ngủ đi, chờ về đến nhà ta kêu nàng.”
Trước kia ở Bình Dương Hầu phủ không cảm thấy, nhưng ở Ninh Vương phủ hai ngày vô cùng nhẹ nhàng, không cần ứng phó bất luận kẻ nào, hôm nay lại đến Bình Dương Hầu phủ đối mặt thái phu nhân, nàng liền cảm thấy ứng phó bà ấy có chút phí tinh thần, Kỷ Thanh Y gối lên cánh tay Từ Lệnh Sâm, chân cũng đè trên người Từ Lệnh Sâm, ngửi hơi thở dương cương trên người hắn, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Trước nay Từ Lệnh Sâm đều không có thói quen ngủ trưa, thấy nàng ngủ rồi, hôn một cái trên trán nàng.
Cánh tay bị nàng đè nặng, chân cũng bị nàng đè nặng, cả người cũng không dám động, chỉ sợ làm nàng bừng tỉnh.
Nàng hít thở quy luật, thanh âm mềm nhẹ, lông mi thon dài giống như hai bàn chải nhỏ xinh đẹp cực kỳ, môi đỏ phấn đô đô hơi hơi trương giống như mời gọi, Từ Lệnh Sâm nhịn không được, duỗi đầu lưỡi liếm môi nàng một chút.
Kỷ Thanh Y giật giật, lẩm bẩm một tiếng, thân mình lại dán hắn càng chặt.
Hai luồng mềm mại dính sát vào hắn, cổ họng Từ Lệnh Sâm lăn lộn một chút, hơi hơi cười khổ.
Trước kia cũng không cảm thấy việc nam nữ có gì lạc thú, nhưng từ khi gặp được nàng, liền hận không thể thời thời khắc khắc dính bên nàng, sau đêm hoa chúc càng là thực tủy biết vị, ở trên người nàng rong ruỗi thảo phạt, nhìn nàng như kiều hoa nở rộ dưới thân mình, cực hạn sung sướng, thực cốt tiêu hồn làm hắn gần như muốn chết trên người nàng, ở trong thân thể nàng một khắc cũng không cần tách ra.
Hắn cho rằng chính mình là Liễu Hạ Huệ, lại không ngờ trong thân thể nhốt một quái thú, trước giờ vẫn luôn ngủ say, mà trên người nàng có hơi thở thơm ngọt mê người, bậc lửa tà ác trong lòng hắn, làm hắn như con ngựa hoang cởi cương, rốt cuộc không thể khống chế.
Từ Lệnh Sâm nhẫn lại nhẫn, rốt cuộc sau thời gian một bữa cơm nhịn không được, không chút do dự vén váy nàng.
Kỷ Thanh Y nằm mơ, trong mộng có một con chó không ngừng liếm mặt nàng, hơi thở nóng bỏng kia bổ nhào trên mặt nàng, nàng liền tỉnh.
Trước mắt là một gương mặt phóng to, mi thon dài, mặt anh tuấn, hai mắt sáng ngời như sao.
“Chàng làm gì?” Kỷ Thanh Y đẩy đẩy hắn: “Chúng ta tới rồi sao?”
Từ Lệnh Sâm hôn vành tai nàng, Kỷ Thanh Y cả kinh, áo trên của nàng còn chỉnh tề, nhưng váy đã thất thủ.
“Đừng!”
Cảm giác ma nhiệt chỗ vành tai làm nàng run rẩy một chút, tay đẩy hắn cũng không có sức lực: “Đừng như vậy.”
Giọng nói kia vừa kiều vừa mị, Từ Lệnh Sâm hổ khu chấn động, ánh mắt nhìn nàng như dã thú cực đói nhìn thấy mỹ vị.
Lập tức, trong xe kiều diễm như xuân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.