Kỷ Thanh Y ngủ một giấc đến hừng đông.
“Nàng dậy rồi sao.” Từ Lệnh Sâm hôn mặt nàng: “Mau mặc quần áo, ăn sáng xong chúng ta về Bình Dương Hầu phủ.”
Kỷ Thanh Y cả kinh, lúc này mới nhớ tới hôm nay phải hồi môn.
Xốc chăn lên, đang muốn gọi người, bỗng thấy trước ngực và trên cánh tay có dấu hôn, vội nuốt xuống tiếng kêu gọi.
Từ Lệnh Sâm thấy trên người nàng có rất nhiều vết hồng, đau lòng vô cùng: “Đều do ngày hôm qua ta quá làm càn, sau này ta sẽ chú ý.”
Kỷ Thanh Y vốn tưởng rằng hắn sẽ nói sau này không bao giờ làm thế nữa, ai ngờ hắn lại nói câu này, trừng mắt nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm hôn đôi mắt nàng, xấu xa cười: “Nàng không thích sao? Vậy ngày hôm qua là ai liều mạng ôm ta, kêu tên của ta?”
Kỷ Thanh Y nhanh chóng che miệng hắn, uy hiếp nói: “Chàng còn nói, chàng còn nói, đêm nay không cho chàng lên giường.”
Trải qua Từ Lệnh Sâm dễ chịu, mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt thủy quang liễm diễm, tuy trừng mắt, lại không có chút uy hiếp nào.
Từ Lệnh Sâm cười niết mũi nàng: “Ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói!” Nói, cắn một ngụm trên vành tai nàng, khiến Kỷ Thanh Y tức giận nhưng lại không có biện pháp.
Mặc quần áo xong, Kỷ Thanh Y kêu Thải Tâm vào chải đầu cho nàng.
Thải Tâm tươi cười, thiệt tình cao hứng vì tiểu thư nhà mình, dựa theo tình thế này, hẳn thực mau tiểu thư có thể sinh tiểu thế tử tiểu quận chúa.
Kỷ Thanh Y lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-vinh/1511207/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.