Sáng sớm ngày hôm sau, Tuệ Tâm liền tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, có người tìm hiểu tin tức của chúng ta với hàng xóm cách vách.”
Kỷ Thanh Y nghe xong trong lòng căng thẳng, nàng không nghĩ tới thật sự bị Từ Lệnh Sâm nói trúng.
“Không cần phải xen vào.” Kỷ Thanh Y nói: “Tỷ ước thúc hạ nhân, làm cho bọn họ đừng ra cửa.”
Bình Dương Hầu phủ là trong sạch, nàng chỉ cần vững vàng, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ Cẩm Y Vệ điều tra rõ, tự nhiên có thể hóa hiểm thành lành.
Dùng xong cơm sáng không bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Nhà Kỷ gia ở kinh thành không lớn, chẳng qua là tòa nhà hai viện, tiếng gõ cửa vừa gấp vừa mạnh, Kỷ Thanh Y ở hậu viện đều nghe được.
Vẻ mặt Kỷ Thanh Y nghiêm lại.
“Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tuệ Tâm nói: “Giả vờ không nghe thấy sao?”
“Tiếng gõ cửa lớn như vậy, tưởng giả vờ không nghe được cũng không hiện thực, lỡ như đưa tới người khác vây xem thì không tốt.” Kỷ Thanh Y trầm ngâm một hồi, nói: “Tỷ đi ra cửa, đứng ở bên trong hỏi xem là ai.”
Tuệ Tâm đi không bao lâu liền dẫn một nữ tử tuổi trẻ và mấy vú già đi đến.
Thế nhưng là Trần Bảo Linh.
Nàng chải tóc phụ nhân, ăn mặc quần áo thường ngày, bước đi vội vàng, trên mặt khó nén nôn nóng.
“Thanh Y!” Mới vừa vào cửa nàng đã nghẹn ngào: “Tại sao lại như vậy? Cha tỷ là người tốt, là đại tướng quân, hắn tuyệt đối sẽ không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-vinh/1511196/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.