Chương trước
Chương sau
Quan Khả Nhi nhanh tay, bắt được một góc quần áo, nhanh chóng ôm vào lòng.
Kỷ Thanh Y cũng không đoạt với nàng, chỉ thế hắt rượu.
Quan Khả Nhi cướp được quần áo, đáng tiếc đã muộn, rượu rốt cuộc hắt lên, hương vị khó nghe kia cũng phát tán ra ngoài.
Nàng đi vào phòng Kỷ Thanh Y, mở tủ quần áo của Kỷ Thanh Y, cho nên trên quần áo có hương vị, muốn giảo biện cũng không được.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Quan Khả Nhi.
“Thế nhưng là nàng!”
“Liền biết nàng không phải gì thứ tốt!”
“Trách không được vừa rồi nàng vội vã làm Kỷ tiểu thư thừa nhận!”
Kỷ Thanh Y đi đến bên người nàng, quát: “Quan tiểu thư, “Bình Hoa Kỷ Văn” chính là ngươi giấu vào tủ quần áo của ta, ngươi còn có gì để nói?”
“Ta…… Ta…… Ta……” môi Quan Khả Nhi run rẩy, ánh mắt dao động, nôn nóng nhìn Mạnh Tĩnh Ngọc.
Mạnh Tĩnh Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng chuyển động vòng phỉ thúy trên cổ tay, trong lòng lại thầm mắng Quan Khả Nhi ngu xuẩn.
Điền tiên sinh mặt trầm như nước, lạnh giọng chất vấn: “Khả nhi, đang êm đẹp, vì sao con lại lục tủ quần áo của Kỷ tiểu thư?”
Quan Khả Nhi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Dì, con chỉ là tùy ý lục lọi mà thôi, không phải con giấu sách.”
Quan Khả Nhi nói một câu này, đột nhiên trầm tĩnh lại: “Con chỉ là muốn nhìn một chút ngày thường Kỷ tiểu thư mặc quần áo gì mà thôi, cho nên mới mở tủ quần áo của Kỷ tiểu thư. Lục tủ quần áo là có, nhưng con không giấu sách.”
Trên mặt Quan Khả Nhi lộ ra biểu tình “dù sao ngươi không bắt tại trận, ta không thừa nhận ngươi cũng không thể làm khó dễ được ta”.
Kỷ Thanh Y liếc mắt Điền tiên sinh, cười lạnh nói: “Thật đúng là dì cháu tình thâm, đúng là như người xưa nói thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Mặt Điền tiên sinh lập tức đỏ lên, nàng cũng không muốn quản, nhưng Quan Khả Nhi là cháu gái của nàng, nếu Quan Khả Nhi bị chứng thực là trộm, nàng làm dì cũng chịu liên lụy, cho nên cho dù như thế nào nàng cũng phải bảo vệ Quan Khả Nhi.
“Kỷ tiểu thư, tìm chỗ khoan dung độ lượng đi.” Điền tiên sinh nén giận nói.
Kỷ Thanh Y giận dữ!
Rõ ràng là Quan Khả Nhi thiết kế hãm hại nàng, Điền tiên sinh thế nhưng vô sỉ nói nàng không buông tha người, dì cháu hai người không có một ai tốt!
Kỷ Thanh Y lười phản ứng Điền tiên sinh, mệt nàng còn làm thầy kẻ khác đâu, phi! Ngay cả Cố Nương tử cũng không bằng, tuy Cố Nương tử có thành kiến với chính mình, cũng không sẽ đổi trắng thay đen, Điền tiên sinh thật là vô sỉ đến cảnh giới cao nhất.
Kỷ Thanh Y chỉ nhìn Mạc tiên sinh: “Mạc tiên sinh, ngài nói như thế nào?”
“A Dung!” Điền tiên sinh gọi tên Mạc tiên sinh, trong mắt toát ra cầu xin: “Ta chỉ có một cháu gái là Khả Nhi, ta cũng chỉ cầu tỷ lần này.”
Kỷ Thanh Y lớn tiếng nói: “Xin Mạc tiên sinh chủ trì công đạo.”
Mạc tiên sinh thực khó xử, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nói: ““Bình Hoa Kỷ Văn” không bị mất, nếu Kỷ tiểu thư muốn trộm “Bình Hoa Kỷ Văn” tuyệt đối sẽ không đặt trong tủ quần áo của chính mình, tuy Quan tiểu thư vào phòng Kỷ tiểu thư, nhưng cũng không thể chứng minh chính là nàng giấu sách, việc này chẳng qua là hiểu lầm……”
“Không phải hiểu lầm!” Kỷ Thanh Y không chút khách khí đánh gãy lời Mạc tiên sinh nói: “Ta có chứng cứ chứng minh sách này chính là Quan Khả Nhi giấu.”
Kỷ Thanh Y quá thất vọng rồi.
Nàng vẫn luôn cho rằng Phương Hoa nữ học là nơi công bằng nhất trên đời này, đáng giá người hướng tới nhất. Nàng cũng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần vào Phương Hoa nữ học, nàng liền có thể làm việc bằng bản lĩnh của chính mình.
Nhưng sự thật là, tất cả địa phương đều giống nhau.
Cho dù là Phương Hoa nữ học cũng không cao thượng đi nơi nào!
Lúc Phụng Thượng phu nhân làm sơn trưởng vẫn thực công bằng, nhưng năm trước bà bị bệnh nên từ nhiệm, nàng không biết tân nhiệm sơn trưởng là người như thế nào, nhưng xem từ lời nói việc làm của mấy tiên sinh này, Phương Hoa nữ học cũng chẳng qua như thế mà thôi.
Điền tiên sinh bao che cháu gái, Mạc tiên sinh thế nhưng còn ngầm đồng ý.
Trên đời này nào có chuyện như vậy!
Nếu không phải Từ Lệnh Sâm tặng huân hương cho nàng, hôm nay nàng thực sự bị gán tội danh trộm cắp, hiện giờ rõ ràng là Quan Khả Nhi bôi nhọ nàng, Mạc tiên sinh thế nhưng muốn làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương.
Khẩu khí này nàng không nhịn nổi.
Ánh mắt Kỷ Thanh Y sáng quắc nhìn Mạc tiên sinh: “Mạc tiên sinh, ta có chứng cứ chứng minh chuyện này chính là Quan Khả Nhi làm.”
Mạc tiên sinh đột nhiên bị Kỷ Thanh Y chống đối, sắc mặt có chút khó coi.
Ở Phương Hoa nữ học, ngoại trừ tiền nhiệm sơn trưởng Phụng Thượng phu nhân và đương nhiệm sơn trưởng, chưa từng có người nào dám chống đối nàng như vậy.
Mạc tiên sinh mặt trầm như nước, giọng nói lạnh nhạt: “Kỷ tiểu thư, thân là học sinh, phải tôn sư trọng đạo, ta đã nói, chuyện này là hiểu lầm……”
Thế nhưng muốn lợi dụng thân phận chính mình áp Kỷ Thanh Y sửa miệng.
“Việc này sợ không phải hiểu lầm đi.”
Đột nhiên một giọng nam tử vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người tới mặc một thân xanh sẫm thêu hoa văn nước chảy mây trôi, bên hông đeo hà bao xanh đen, đầu tóc đen nhánh dùng ngọc trâm búi lên, mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô song, nhất cử nhất động ung dung thiên thành.
Dưới mày kiếm tà phi nhập tấn, một đôi mắt như nước lạnh, đảo qua trong đám người, tất cả mọi người nhịn không được ngừng lại hơi thở.
Là Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm!
Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện.
Hắn thật đúng là anh tuấn a.
Sáng trong như liễu mùa xuân, sáng trong như trăng giữa núi, làm người vừa thấy liền không rời mắt được.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Từ Lệnh Sâm, Kỷ Thanh Y tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nàng thế nhưng chưa bao giờ hy vọng Từ Lệnh Sâm xuất hiện giống giờ phút này.
Từ Lệnh Sâm tới, tới chống lưng cho nàng, xem ai còn dám bôi nhọ nàng.
Nhìn hắn chậm rãi đi tới, Kỷ Thanh Y đột nhiên cảm thấy trên người chính mình sinh ra vô hạn sức lực.
Nàng biết Từ Lệnh Sâm sẽ không mặc kệ nàng.
“Mạc tiên sinh, Kỷ tiểu thư nói có chứng cứ, ta xem vẫn là để Kỷ tiểu thư trình lên chứng cứ đi.” Hắn mặt mày anh đĩnh, giọng điệu lại sắc bén: “Tuy rằng là chuyện của nữ học, nhưng các tiểu thư được chọn cũng muốn vào cung, nếu bên trong lẫn vào người có phẩm hạnh không hợp, đó là tội khi quân!”
Hắn nói, tầm mắt sắc bén đảo qua, Điền tiên sinh sớm bị dọa đến mặt xám như tro tàn, sắc mặt Mạc tiên sinh cũng không đẹp hơn bao nhiêu.
Chuyện hôm nay nói lớn, đích xác có thể xem như tội khi quân.
Vị Ninh Vương thế tử này lại trở mặt không biết người, lỡ như thật sự trách tội xuống, thanh danh thể diện cả đời của các nàng thật sự không còn.
“Điện hạ nói đúng lắm.” sắc mặt Mạc tiên sinh trắng bệch, như lâm đại địch nói: “Tất cả toàn do điện hạ làm chủ.”
Từ Lệnh Sâm hơi hơi gật đầu, lúc này mới nói với Kỷ Thanh Y: “Kỷ tiểu thư, chứng cứ ở nơi nào?”
Tuy hắn cố tình xụ mặt, ánh mắt dừng trên mặt Kỷ Thanh Y lại nhịn không được nhu hòa lại.
Từ Lệnh Sâm, chàng thật tuấn!
Kỷ Thanh Y thật muốn nhào vào lòng ngực Từ Lệnh Sâm nói cho hắn biết, nhưng nhiều người nhìn như vậy, nàng chỉ có thể sinh sôi chịu đựng, chớp chớp mắt với Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm mềm nhũn, nhịn không được lại đi về phía trước một bước.
Kỷ Thanh Y vội nói: “Tuệ Tâm, dẫn người tới.”
“Dạ, tiểu thư.” Tuệ Tâm đáp ứng một tiếng, lập tức từ mặt sau đi vào, bên người còn mang theo một bà tử tóc trắng xoá, trong tay bà tử kia còn dắt con chó lông vàng.
“Này không phải Lý a bà trông coi phòng chứa củi và kho lương thực sao? Có quan hệ gì tới bà ấy?”
“Sao ngay cả chó A Hoàng trông cửa cũng mang đến?”
Mọi người khó hiểu, Quan Khả Nhi lại run rẩy hai đùi, mồ hôi ra như tắm, đứng cũng đứng không yên.
Kỷ Thanh Y không chút hoang mang nói: “Lý a bà, sao đuôi của A Hoàng trụi lũi như vậy? Là ai cắt?”
Mọi người không nhịn được cười.
Có mặt Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm, các tiểu thư đều cười thẹn thùng, cũng có người lớn gan, cắn khăn ra vẻ khờ dại hỏi: “Kỷ tiểu thư, không phải tiểu thư muốn lấy ra chứng cứ Quan tiểu thư hãm hại ngươi sao? Có quan hệ gì với A Hoàng?”
“Không sai, chứng cứ chính là lông đuôi của A Hoàng.”
“Là ta cắt.” Lý a bà chầm chậm nói: “Buổi chiều hôm qua, có một tiểu cô nương cho ta một lượng bạc, muốn mua lông A Hoàng, ta mới cắt xuống cho nàng.”
Kỷ Thanh Y tiếp tục hỏi: “Vậy bà nhớ rõ tiểu thư kia trông như thế nào sao?”
“Không nhớ rõ. Trong trường học tiểu cô nương quá nhiều, lão bà tử tuổi lớn, không nhớ được, chỉ nhớ rõ trên mu bàn tay phải của tiểu cô nương kia có một nốt ruồi to cỡ móng tay út.”
Kỷ Thanh Y gật gật đầu, nói với A Phúc: “A Phúc, vươn bàn tay ngươi ra cho mọi người nhìn xem.”
A Phúc kinh hoảng luống cuống, gắt gao chắp tay sau lưng, vẫn luôn lắc đầu.
Kỷ Thanh Y cho Tuệ Tâm một ánh mắt, Tuệ Tâm nhanh chóng tiến lên, tay làm đao chém vào vai phải của A Phúc, A Phúc ăn đau, cảm giác cánh tay phải thực tê, giây tiếp theo tay đã bị Tuệ Tâm giơ lên cho mọi người xem.
A Phúc là nha hoàn bên người Quan Khả Nhi, bởi vậy ngày thường cũng không làm việc nặng, tay vô cùng trắng nõn, càng có vẻ nốt ruồi kia rõ ràng hơn.
Đột nhiên có người kinh hô ra tiếng: “Trần tiểu thư không tới tham gia thi đấu, chính là vì bị dị ứng do có người thả lông chó phía dưới gối đầu, dẫn tới trên người nổi rất nhiều mẫn đỏ!”
Một hòn đá ném vào hồ tĩnh lặng, lập tức có người chỉ vào A Phúc và Quan Khả Nhi nói: “Chủ tớ các ngươi tâm địa thật ác độc, thế nhưng dùng thủ đoạn bỉ ổi này.”
Nha hoàn của Trần Tĩnh Nhiên đi ra, giao lông chó cho Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y giơ lên, quả nhiên giống như đúc lông trên người A Hoàng.
Lúc này Kỷ Thanh Y mới nói: “Nhờ Mạc tiên sinh nhéo gáy sách run run lên, hẳn là có thể giũ ra lông chó.”
Mạc tiên sinh vốn muốn bao che Quan Khả Nhi, nhưng mắt thấy chuyện một kiện một kiện bị vạch trần, Quan Khả Nhi rõ ràng bụng dạ khó lường, đạo đức bại hoại, lại có Ninh Vương thế tử ở đây, một khi làm không tốt ngay cả thanh danh nàng đều phải chịu liên lụy.
Không chỉ Quan Khả Nhi, ngay cả Điền tiên sinh cũng bị nàng trách cứ.
Nàng lập tức run lên vài cái, quả nhiên có lông chó rớt ra từ trang sách.
“Quan Khả Nhi, tối hôm qua lúc mở tiệc chiêu đãi, ngươi đã kẹp lông chó trong sách. Giữa tiệc ngươi đi ra ngoài một chuyến, đi phòng Trần tiểu thư trước, thả lông chó dưới gối đầu nàng, sau đó lại đến phòng ta, giấu sách vào tủ quần áo của ta.”
Kỷ Thanh Y hỏi: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có gì muốn nói?”
Tất cả mọi người nhìn Quan Khả Nhi, Quan Khả Nhi cảm giác chính mình giống như trần truồng đứng trên đường cái, ánh mắt người khác nhìn nàng đều là khinh thường.
“Không…… Không……”
Xong rồi, nàng xong rồi, nhiều người nhìn như vậy, Phương Hoa nữ học nàng ở không nổi nữa, kinh thành nàng cũng ở không nổi nữa. Mẹ cả nhất định không bỏ qua nàng, cha cũng nhất định không bỏ qua nàng, hoặc là gả nàng đi xa, hoặc là đưa nàng vào chùa miếu, tất cả đều là tiện nhân Kỷ Thanh Y này làm hại!
Nàng hại ta, ta không tốt, nàng cũng đừng mơ tốt đẹp.
Quan Khả Nhi vốn run rẩy không ngừng, đột nhiên nhảy dựng lên cầm cây kéo trên bàn bên cạnh nhào qua Kỷ Thanh Y.
Tuệ Tâm kinh hãi, phản xạ có điều kiện muốn chạy đến trước mặt Kỷ Thanh Y che chở nàng, đáng tiếc chậm một bước, Từ Lệnh Sâm càng mau hơn, vén vạt áo bào, giơ chân, đá thật mạnh một cước, đá Quan Khả Nhi ngã xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.