Chương trước
Chương sau
Kỷ Thanh Y hít một hơi thật sâu, nói với hai nha hoàn kia: “Lan Ngải tỷ tỷ, Thanh Đồng tỷ tỷ, hai tỷ tìm được quyển sách này trong phòng ta sao?”
Lan Ngải và Thanh Đồng đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời nói: “Đúng vậy.”
Người vây xem tấm tắc lên tiếng, có người âm thầm nói: “Thật là biết người biết mặt không biết lòng, không nghĩ tới nàng thế nhưng là loại người này!”
“Thật là biết làm bộ làm tịch, tìm được đồ vật ở trong phòng nàng còn không thừa nhận.”
“Được, các ngươi đừng nói nữa.” Quan Khả Nhi đi tới, ôm đồm tay Kỷ Thanh Y, vội la lên: “Kỷ tiểu thư, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ta biết tiểu thư…… tiểu thư muốn thắng ta, cho nên lầm đường lạc lối, tiểu thư mau xin lỗi tiên sinh đi, chỉ cần tiểu thư xin lỗi, ta tin tưởng tiên sinh nhất định sẽ nguyện ý cho tiểu thư một cơ hội hối cải để làm người mới.”
“Quan tiểu thư.” Kỷ Thanh Y bẻ tay nàng ra, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư không cần phải gấp gáp định tội cho ta, quyển sách này không phải ta lấy.”
“Kỷ tiểu thư!” Quan Khả Nhi càng nôn nóng: “Sao ngươi gàn bướng hồ đồ như vậy, ta là vì tốt cho ngươi……”
“Có phải tốt cho ta hay không, trong lòng chính ngươi rõ ràng.” Kỷ Thanh Y lạnh lùng đánh gãy nàng: “Mạc tiên sinh hỏi ta sao lại thế này, làm ta công đạo ngọn nguồn, ngươi có thể đừng càn quấy, để ta lên tiếng, sau đó lại nói sự thật cho mọi người biết hay không?”
Khóe miệng Quan Khả Nhi hấp hấp, giống như chịu kinh hách: “Sự thật còn không phải là ngươi……”
“Đủ rồi!” Kỷ Thanh Y quát: “Quan Khả Nhi, đợi lát nữa có thời điểm cho ngươi nói chuyện, hiện tại, ngươi chỉ việc đứng ở bên cạnh nhìn, được không? Ngươi không xen mồm, không nghe nhìn lẫn lộn, không ra vẻ quan tâm trên thực tế hãm hại ta, được không?”
Bên cạnh có người cười lạnh: “Quan tiểu thư nhiệt tình có chút quá mức, ai biết nàng rắp tâm gì chứ? Nói không chừng Kỷ Thanh Y thật sự bị oan uổng đấy?”
“Nếu Kỷ Thanh Y rời nữ học, còn không phải nàng sẽ trở thành đệ nhất sao?”
Quan Khả Nhi không nghĩ tới Kỷ Thanh Y dăm ba câu liền dẫn lửa đốt đến trên người nàng, lập tức mày liễu dựng ngược, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe được một tiếng quát lớn: “Khả Nhi, con còn không lui ra cho ta!”
Nói chuyện chính là Điền tiên sinh, ánh mắt nàng như điện, tức giận trừng mắt Quan Khả Nhi.
“Dì.” Quan Khả Nhi bĩu môi, không cam lòng lui sang một bên.
Kỷ Thanh Y kinh ngạc, trăm triệu không nghĩ tới Điền tiên sinh thế nhưng là dì của Quan Khả Nhi.
Trên mặt nàng không hề che dấu kinh ngạc, Mạnh Tĩnh Ngọc thương hại lắc lắc đầu.
Kỷ Thanh Y trấn định tinh thần, tiếp tục hỏi Lan Ngải và Thanh Đồng: “Vậy hai tỷ tìm được quyển sách này ở đâu trong phòng ta vậy? Trên bàn hay là đầu giường?”
Nàng phi thường khẩn trương, chỉ hy vọng có thể nghe được đáp án nàng muốn nghe.
“Đều không phải, là trong ngăn tủ quần áo ở mép giường tiểu thư.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, tay nắm lại càng thêm dùng sức so với vừa rồi, hơi thở dồn dập một chút.
Nàng ý thức được chính mình quá mức khẩn trương, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, nghĩ nếu là Từ Lệnh Sâm ở đây, hắn sẽ làm sao.
Tâm tình của nàng bình phục lại, cố ý thả chậm ngữ tốc, trên mặt lộ ra biểu tình như cười như không, đôi mắt hơi hơi thoáng nhìn: “Là tủ hai cánh bằng gỗ hoa lê điêu điêu khắc mây tía sao?”
Nàng nhớ Từ Lệnh Sâm thường nói chuyện như vậy, sẽ cho người khác một loại cảm giác thấy rõ tất cả, đối phương bị hỏi chuyện cũng không dám nói dối.
Lan Ngải và Thanh Đồng lập tức khẩn trương, cảm thấy ánh mắt nàng quá sắc bén, giọng nói cũng mang theo thế như thái sơn áp đỉnh, làm người không dám khinh mạn.
“Dạ, Kỷ tiểu thư, cái tủ hai cánh đó cũng không khóa, bên trong để đều là quần áo ngày thường ngài mặc. Quyển sách này được tìm thấy trong ngăn tủ dưới cùng, bị quần áo của ngài đè lên.”
Kỷ Thanh Y nghe xong, mày hơi cong: “Không biết là vị tỷ tỷ nào tìm ra?”
“Là ta.” Lan Ngải bước ra.
Kỷ Thanh Y gật gật đầu: “Được, tạ Lan Ngải tỷ tỷ báo cho.”
Được đến đáp án mong muốn, tim Kỷ Thanh Y rốt cuộc thả về trong bụng.
Nàng tiến lên một bước, nhìn Mạc tiên sinh: “Tiên sinh, có thể cho con nhìn xem “Bình Hoa Kỷ Văn” một chút không?”
Nàng nói thực bình tĩnh, giống như muốn nhìn không phải bảo bối của Phương Hoa nữ học, mà là một tờ giấy bình thường vậy.
Mạc tiên sinh không tỏ ý kiến, Mạnh Tĩnh Ngọc lại mở miệng: “Kỷ tiểu thư, yêu cầu này của ngươi thật quá đáng. Ngươi phải biết rằng, trước mắt ngươi chính là người có tội……”
Kỷ Thanh Y không nhìn nàng, chỉ nói với Mạc tiên sinh: “Tiên sinh, con là trong sạch, con không trộm “Bình Hoa Kỷ Văn”, con muốn nhìn, tuyệt đối không phải là một tờ một tờ lật xem nội dung bên trong, chỉ là muốn nhìn một chút trên sách có dấu vết gì để lại hay không, trước mặt nhiều người như vậy, con cũng sẽ không làm gì khác.”
Mạc tiên sinh nhìn Kỷ Thanh Y không nói lời nào, kỳ thật nàng thực thích học sinh này.
Vừa rồi trên sân thi đấu biểu hiện thật sự tốt, trong lòng nàng đã xem Kỷ Thanh Y là đệ tử của chính mình.
Nhưng không nghĩ tới sau đó lại xảy ra biến cố, Kỷ Thanh Y vô cùng có khả năng là người tay chân không sạch sẽ. Người có phẩm tính không hợp, có tâm tư lệch lạc, làm sao xứng làm đệ tử của nàng?
Nhưng lỡ như Kỷ Thanh Y thật bị oan uổng thì sao?
Một người tư chất tốt như vậy, lanh lợi như vậy, nếu bị oan uổng, nàng bỏ lỡ một đệ tử tuyệt hảo chẳng phải đáng tiếc?
Mạc tiên sinh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói với nha hoàn: “Đưa “Bình Hoa Kỷ Văn” cho Kỷ tiểu thư.”
“Không thể!” Điền tiên sinh nãy giờ vẫn luôn không mở miệng đột nhiên la lên: “A Dung, đây chính là bảo bối của nữ học chúng ta, làm sao dễ dàng cho người khác xem?”
“Cho nàng xem.” Mạc tiên sinh giọng điệu có chút lạnh: “Ta không làm chuyện oan uổng người!”
Điền tiên sinh bị cự tuyệt, không cao hứng liếc nhìn Kỷ Thanh Y.
Quan Khả Nhi lại vô cùng khẩn trương, miệng nhấp thành một đường.
“Đa tạ tiên sinh.” Kỷ Thanh Y tiếp nhận quyển sách, thô sơ giản lược lật một lần.
Lúc nàng lật sách, chung quanh im ắng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần xem đến tột cùng nàng muốn làm gì, trong đó không thiếu có người âm thầm hâm mộ, nghĩ nếu là chính mình có thể cầm trong tay quyển sách kia, cho dù như thế nào cũng muốn mở ra nhìn xem.
Kỷ Thanh Y lật một lần, không có thu hoạch, liền nhéo gáy sách, dùng sức run run, chỉ thấy trong trang sách có thứ gì thật nhỏ rớt xuống.
Kỷ Thanh Y ngồi xổm xuống, cầm vật kia trong tay, tinh tế nhìn một hồi, đột nhiên nói: “Mạc tiên sinh, nếu sách này thật là con trộm, con sẽ ngây ngốc giấu trong ngăn tủ chờ mọi người phát hiện sao?”
“Thật là buồn cười!” Điền tiên sinh khinh thường nói: “Chỉ sợ là ngươi trộm sách chưa kịp mang ra ngoài, tám phần ngươi cho rằng không ai phát hiện, muốn chờ sau khi thi đấu chấm dứt sẽ mang đi. Chỉ tiếc lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, may mà hôm nay nha hoàn Tàng Thư Lâu phơi sách, chuyện ngươi dùng sách giả đánh tráo bị bại lộ.”
Nàng là dì của Quan Khả Nhi, lúc này là vì giúp Quan Khả Nhi đây mà, Kỷ Thanh Y ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, chỉ nói với Mạc tiên sinh: “Mạc tiên sinh, con bị oan uổng, là có người cố ý trộm sách giấu vào ngăn tủ của con để hãm hại.”
Kỷ Thanh Y không phản ứng Điền tiên sinh, khiến Điền tiên sinh tức giận ngã ngửa, chỉ vào Kỷ Thanh Y thở hồng hộc: “Ngươi…… Ngươi thật vô lễ!”
Mạc tiên sinh trầm mặc một hồi nói: “Ngươi nói có người hãm hại ngươi, vậy chứng cứ ở đâu? Người hãm hại ngươi là ai chứ?”
Kỷ Thanh Y đột nhiên hỏi Quan Khả Nhi: “Quan tiểu thư, là người giấu sách trong ngăn tủ của ta có phải không?”
“Nói hươu nói vượn!” trên mặt Quan Khả Nhi hiện lên hoảng loạn, thực mau liền bình tĩnh lại: “Kỷ tiểu thư, rõ ràng là chính ngươi trộm đồ vật, lại một hai vu hãm người tốt, ngươi thật là vô sỉ!”
“Được.” Kỷ Thanh Y cũng không giận chút nào, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Như vậy ta muốn hỏi Quan tiểu thư, tối hôm qua vì sao ngươi đến phòng ta?”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Quan Khả Nhi mặt trướng đến đỏ bừng, dậm chân nói: “Ta đến phòng ngươi khi nào, ngươi có chứng cứ gì?”
“Ta đương nhiên là có chứng cứ. Chính là tối hôm qua, ngươi mở tiệc chiêu đãi năm người, nha hoàn của ngươi cũng mời nha hoàn của chúng ta, giữa tiệc ngươi đi ra ngoài một chuyến, chính là lúc ấy ngươi đã vào phòng ta.”
Kỷ Thanh Y không nhanh không chậm nói: “Ngươi không chỉ vào phòng ta, ngươi còn mở tủ quần áo của ta, giấu quyển sách này trong tủ.”
Mọi người vây xem ồ lên, Điền tiên sinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Quan Khả Nhi lại giống như bị người dẫm cái đuôi nhảy dựng lên chỉ vào Kỷ Thanh Y: “Miệng đầy dơ bẩn, ngươi có chứng cứ gì?”
“Chứng cứ liền ở trong phòng ngươi.” Kỷ Thanh Y đột nhiên cất cao giọng, nói với Mạc tiên sinh: “Xin tiên sinh phái người lấy quần áo ngày hôm qua Quan tiểu thư mặc lại đây, chỉ cần áo ngoài là được.”
Nàng quay đầu nói với Quan Khả Nhi: “Ta biết vì thi đấu hôm nay, sáng sớm ngươi đã thức dậy, nha hoàn A Phúc cũng theo ngươi. Cho nên, quần áo ngày hôm qua của ngươi nhất định còn chưa kịp giặt. Mà chứng cứ, liền ở trên quần áo của ngươi.”
Quan Khả Nhi cười lạnh: “Ra vẻ mê hoặc.”
Miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.
Kỷ Thanh Y nhìn ra tới nàng chẳng qua là cường căng thôi, cũng không nói gì khác, chỉ nhờ Mạc tiên sinh an bài người lấy một bình rượu lại đây, mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn không biết nàng muốn làm gì.
Thực mau, quần áo của Quan Khả Nhi và rượu được mang tới.
“Kỷ Thanh Y!” Quan Khả Nhi thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Kỷ Thanh Y không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh không chậm nói: “Tiên sinh, trong tủ quần áo của con thả một loại huân hương đặc biệt, mùi hương thực nhạt, nhưng chỉ cần gặp được rượu sẽ phát ra hương vị gay mũi. Là do con sợ uống rượu, cho nên mới nhờ người làm loại huân hương này, chính là đề phòng ngày nào đó bị người chuốc rượu bêu xấu.”
Kỷ Thanh Y vừa mở miệng, sắc mặt Quan Khả Nhi liền thay đổi, nàng hoảng sợ nhìn Kỷ Thanh Y, không thể tin được.
Kỷ Thanh Y tiếp tục nói: “Mùi huân hương này không nồng, lại phi thường bá đạo, chỉ cần thoáng đụng tới một chút sẽ rất lâu không tiêu tan. Chỉ cần đổ rượu vào ống tay áo của Quan tiểu thư sẽ biết Quan tiểu thư có vào phòng con mở tủ quần áo hay không.”
Quan Khả Nhi hoảng sợ, mặt trắng như tờ giấy, tay gắt gao bắt lấy váy của chính mình, váy nhíu một mảnh thật lớn.
Mạnh Tĩnh Ngọc không dấu vết nhìn nàng, biểu tình trên mặt không được tốt.
Kỷ Thanh Y nói với hai nha hoàn: “Lan Ngải tỷ tỷ, Thanh Đồng tỷ tỷ, nhờ hai người hỗ trợ thử huân hương, có được không?”
Hai người cũng cảm thấy thần kỳ, không đợi Mạc tiên sinh gật đầu đồng ý, liền chủ động tiến lên, vươn cánh tay.
Trước tiên, Kỷ Thanh Y đổ một chút rượu lên ống tay áo Thanh Đồng, không có hương vị gì cả.
Sau đó nàng hơi hơi mỉm cười, đổ rượu vào tay áo Lan Ngải, trong nháy mắt rượu đụng tới tay áo, trên người Lan Ngải liền phát ra hương vị gay mũi, sặc đến mức Lan Ngải phải lấy tay che mũi.
Kỷ Thanh Y bắt tay Lan Ngải nói lời cảm tạ.
Trong giây lát, hương vị kia đã truyền ra tới, người chung quanh đều ngửi được, mọi người âm thầm lấy làm kỳ, thế nhưng thực sự có hương liệu như vậy.
“Không được!” Quan Khả Nhi thét chói tai, đột nhiên nhảy dựng lên muốn đoạt lại quần áo của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.