“Quan tỷ tỷ không cần phải nói, ta biết tỷ nói chính là ai, Kỷ tiểu thư trời quang trăng sáng, làm người lỗi lạc thẳng thắn thành khẩn, nàng tuyệt đối sẽ không hãm hại ta.” Trần Tĩnh Nhiên ngày thường nội hướng ít lời đột nhiên nói nhiều: “Tuy người biết ta dị ứng chó mèo không nhiều lắm, nhưng muốn hỏi thăm cũng không phải là việc khó. Quan tỷ tỷ, trên người ta cái dạng này không thể tham gia thi đấu, tỷ mau chuẩn bị đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ ta.” Quan Khả Nhi không nghĩ tới Trần Tĩnh Nhiên sẽ hạ lệnh trục khách, lập tức không cao hứng đứng lên: “Một khi đã như vậy, tỷ không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi.” Không nóng không lạnh ném một câu ra cửa, đụng phải Kỷ Thanh Y, lại không biết vừa rồi nàng nghe được nhiều ít lời mình nói, đỏ mặt vội nói: “Kỷ tiểu thư mau đi xem một chút, trên người Trần muội muội nổi rất nhiều mẫn đỏ, nhìn rất dọa người, tâm tình Trần muội muội không tốt, tiểu thư đi khuyên nhủ, nói không chừng có thể trấn an nàng.” Kỷ Thanh Y vào cửa, thấy Trần Tĩnh Nhiên ngồi trong phòng tu bổ hoa, trên mặt trên cổ đều là mẫn đỏ, trong một đêm tiểu cô nương nũng nịu thế nhưng biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy. “Kỷ tiểu thư.” Thấy Kỷ Thanh Y tới, Trần Tĩnh Nhiên buông kéo, còn chưa mở miệng, vành mắt liền đỏ: “Ta biết kỳ thật chính mình cắm hoa không bằng tiểu thư, hôm nay cũng nhất định sẽ không thắng được, nhưng ta chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới nàng tâm tư bại hoại đến nước này, ngay cả cơ hội thử một lần cũng không cho ta.” Nàng hít hít mũi nói: “Nàng có thể xuống tay đối phó ta, tất nhiên cũng sẽ đối phó Kỷ tiểu thư, tiểu thư nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn đừng trúng kế của nàng.” Không nghĩ tới Trần Tĩnh Nhiên nhìn như không nói một lời, tâm tư lại rất lả lướt, Kỷ Thanh Y lôi kéo tay nàng: “Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không làm nàng thực hiện được.” Cảnh xuân tươi đẹp, địa điểm thi đấu định ở bên hồ. Bàn đầu tiên ngồi bốn vị tiên sinh cắm hoa nổi tiếng nhất Phương Hoa nữ học: Mạc tiên sinh, Điền tiên sinh, Thi tiên sinh và Tân tiên sinh. Không chỉ ở Phương Hoa nữ học, cho dù là toàn bộ kinh thành, bốn vị tiên sinh này đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, các nàng là trọng tài hôm nay. Ba trong bốn vị tiên sinh này đã thu đệ tử, chỉ có đệ tử của Mạc tiên sinh năm nay kết nghiệp, rời Phương Hoa nữ học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người giành giải nhất hôm nay sẽ bái sư dưới danh nghĩa của Mạc tiên sinh. Phía sau bốn vị tiên sinh là các tiên sinh dạy từ cấp một đến cấp mười, khoảng không ở giữa bày biện bàn ghế, đứng bên cạnh tất cả đều là học sinh vây xem. Lúc Kỷ Thanh Y vào bàn, thấy chỉ bày bốn bộ bàn ghế, không nhịn được âm thầm buồn bực. Cho dù Trần Tĩnh Nhiên không tới, cũng nên là năm người chứ, sao lại ít đi một người. Vừa lúc trong đám học sinh vây xem có người tiếc hận nói: “Ngày hôm qua Tiền tiểu thư còn bình thường, tới buổi tối đột nhiên thượng thổ hạ tả, hôm nay không tới được, thật đáng tiếc.” “Cho dù tới, tám phần nàng cũng không trúng được, cùng lắm thi một vòng đã bị loại.” Tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng Kỷ Thanh Y chính là ẩn ẩn cảm thấy chuyện của Tiền tiểu thư tám phần liên quan tới Quan Khả Nhi. Xem ra, nàng cần phải cẩn thận hơn nữa. Vốn dĩ hôm nay buổi sáng có hai vòng tỷ thí: chọn bốn người từ sáu người và chọn hai người từ bốn người, buổi chiều lại quyết ra người giải nhất, nhưng do chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hôm nay chỉ cần buổi sáng đã có thể hoàn thành thi đấu. Trận đầu chọn hai từ bốn người, Kỷ Thanh Y dùng tổ hợp bình và bàn. Trong bình cắm thanh tùng thúy trúc giống như xuân sơn tươi đẹp, trên bàn đặt một uông nước trong, giữa cỏ cây um tùm cắm nhiều đóa hoa tươi giống như cảnh đẹp bên hồ, một cao một thấp, núi sông giao hòa. Toàn bộ tác phẩm mang hơi thở thiên nhiên lại thanh tĩnh lịch sự tao nhã, được bốn vị tiên sinh bao gồm Mạc tiên sinh khen ngợi, tự nhiên không hề nghi ngờ được chọn. Một người may mắn khác là Quan Khả Nhi. Trận thứ hai bắt đầu, Mạc tiên sinh đứng lên tuyên bố đề mục: “Đề mục của trận thi đấu này là ‘Sức sống mới’, hai người căn cứ đề mục tự lựa chọn hoa khí, hoa cỏ.” Đề mục này phi thường mới mẻ độc đáo, mọi người nghe xong đều sửng sốt, đó là Kỷ Thanh Y cũng ngạc nhiên một chút. Có người dùng bốn mùa ra đề mục, có người dùng câu thơ nào đó ra đề mục, đây là lần đầu nàng thấy đề mục ‘Sức sống mới’. Địa vị của Mạc tiên sinh ở Phương Hoa nữ học rất cao, người thắng hôm nay sẽ trở thành đệ tử của nàng, cho nên rất có khả năng đề mục này là chính nàng nghĩ ra. Kỷ Thanh Y nhìn Mạc tiên sinh, trong lòng âm thầm cân nhắc tâm cảnh mà nàng ra đề mục, chính mình phải dùng hoa cỏ gì biểu hiện ý ‘sức sống mới’. Quan Khả Nhi nói: “Kỷ tiểu thư, thật không nghĩ tới cuối cùng là hai chúng ta, ta biết chính mình nhất định không bằng tiểu thư, nhưng nếu tới, liền muốn cố gắng hết sức mình, đây mới là lớn nhất tôn trọng đối với chư vị tiên sinh, đối với Kỷ tiểu thư và chính mình.” Nàng nói lỗi lạc hào phóng, thắng được không ít ấn tượng tốt. Kỷ Thanh Y chỉ khẽ gật đầu: “Chúng ta rút thăm đi.” Hai người rút thăm, Kỷ Thanh Y thấy giấy trong tay chính mình trống trơn, ngẩng đầu đối diện Quan Khả Nhi gương mặt tươi cười: “Kỷ tiểu thư, ta chọn trước.” Quan Khả Nhi chọn một bình gốm sứ trắng miệng rộng liền xoay người chọn hoa, nhìn dáng vẻ nàng trong lòng đã có chủ ý. Kỷ Thanh Y đứng bên cạnh bàn bày một loạt vật chứa, ánh mắt nhất nhất xẹt qua những hoa khí đó, cũng không vội vã chọn. Hoa khí phi thường quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng tác phẩm cắm hoa tốt xấu, cho nên lúc cắm hoa đều chọn hoa khí trước, sau đó mới bắt đầu chọn hoa. Trong đầu Kỷ Thanh Y phác họa ra tác phẩm cắm hoa của bản thân, thực mau phán định chính mình nên chọn hoa khí gì. Nàng cuối cùng chọn bình hoa màu đất không đáng chú ý nhất, đó là một bình hoa cao cổ miệng rộng, miệng bình lớn khoảng bàn tay nam tử thành niên. Theo Kỷ Thanh Y thấy, vật chứa càng xinh đẹp hoa lệ càng dễ dàng hạn chế sắc hoa. Mà bình hoa cổ xưa màu nâu vừa lúc giống như đất đai chất phác, mặc kệ hoa cỏ gì nó đều có thể cất chứa, chỉ cần nhẹ nhàng cắm xuống, hoa cỏ đã giống như ở trên mặt đất mọc rễ nẩy mầm. Chọn xong hoa khí, Kỷ Thanh Y liền đến bên cạnh chọn loại hoa. Nếu là sức sống mới, đó là vạn vật sống lại, trời ấm tuyết tan, liễu rủ phun ra chồi non màu vàng, hình thành tiên minh đối lập với nụ hoa hồng chờ nở. Liễu non từ trên cao rũ xuống, cùng nụ hoa sơn trà giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, làm người vừa nhìn liền biết xuân đã về, vạn vật bừng bừng sức sống. Trong lòng nàng có ý tưởng, không chút do dự chọn sơn trà và cành liễu, sau khi trở về liền ngựa không ngừng vó bắt đầu tu bổ. Mọi người vây xem trước đó đã thấy Kỷ Thanh Y cắm hoa, ngày thường ở lớp học cũng biết nàng phi thường lợi hại, bởi vậy một đám đều gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y, muốn học lõm tí tẹo từ nàng. Chỉ thấy Kỷ Thanh Y nhanh chóng tách ra cành liễu dựa theo phẩm chất, thô to như ngón tay đặt cùng nhau, vừa tế vừa mềm vừa mới nẩy mầm đặt cùng nhau. Nàng không bắt đầu cắm hoa, mà cầm mấy cành liễu thô to như ngón tay, cắt thành bốn đoạn bằng nhau, sau đó đan chúng nó lại, tiếp theo đặt giữa bình gốm màu đất, thế nhưng dùng nó phụ trợ cố định cành hoa. Mọi người chấn động, đôi mắt trừng thật lớn, cảm thấy ngạc nhiên. Cành liễu thực mềm, cắm trong bình hoa không dễ dàng cố định, nhưng nếu làm vật này trước liền có cố định dễ dàng. Tâm tư thật xảo diệu! Lúc này Kỷ Thanh Y mới bắt đầu tu bổ sơn trà, tay ngọc trên dưới tung bay, cành lá sôi nổi rơi xuống, giống như có ma lực, chỉ chốc lát nàng tu bổ được một đóa hoa sơn trà nở một nửa. Tay kia thon dài, cầm sơn trà hồng diễm diễm trông rất đẹp mắt, đừng nói là cắm hoa, cho dù chỉ đoan đoan chính chính ngồi chỗ kia đã là phi thường cảnh đẹp ý vui. Tay ngọc tu bổ sơn trà xong, ngâm nước trong bên cạnh một chút, lúc này mới cắm sơn trà vào bình hoa. Nói cũng kỳ quái, chẳng qua chỉ là bình hoa màu đất phổ phổ thông thông, sau khi cắm sơn trà lập tức cho người ta cảm giác hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, giống như sơn trà vốn nên đặt trong bình hoa màu đất vậy. Kỷ Thanh Y thấy hiệu quả giống trong tưởng tượng của chính mình, vừa lòng gật đầu, cầm mấy cành liễu non tinh tế mềm mại, bắt đầu tu bổ. Trong nháy mắt nàng tu bổ cành liễu xong, chuẩn bị cắm vào bình, chỉ nghe được “Lộp bộp” một tiếng, không có bất luận dự triệu gì, bình hoa màu đất kia thế nhưng sinh sôi nứt thành hai nửa. Hoa sơn trà ngã tán loạn trên bàn, tay Kỷ Thanh Y cũng ngừng giữa không trung. Chung quanh có người kinh hô ra tiếng, còn có người thấp giọng nói đáng tiếc. Kỷ Thanh Y lại không nghe thấy gì, trong lòng chỉ nhớ rõ lúc ấy chính mình đáp ứng Từ Lệnh Sâm nhất định phải giành được đệ nhất. Ngàn tính vạn tính, trăm triệu không thể tưởng tượng được thế nhưng xảy ra vấn đề với vật chứa, nàng không chút do dự, lập tức cầm lấy bình hoa xem xét, thấy chỗ nứt có vết keo, liền biết hoa khí của mình trước đó đã bị người động tay chân. Hôm nay thi đấu là chuyện lớn, người bình thường căn bản không được chạm vào hoa khí, có thể tiếp xúc hoa khí, chỉ có bốn vị tiên sinh và đại đệ tử bên người bọn họ, mà nàng và những đại đệ tử đó cơ bản không hề tiếp xúc, ngoại trừ Mạnh Tĩnh Ngọc! Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Mạnh Tĩnh Ngọc khiêu khích, nàng làm sao không rõ đây là Mạnh Tĩnh Ngọc cố ý muốn chính mình xấu mặt. Lúc này thời gian một nén nhang đã qua hơn phân nửa, bên cạnh Quan Khả Nhi cắm hoa phần lớn đều hoàn thành, chỉ còn lại cuối cùng tu bổ. Nàng cần thiết nắm chặt thời gian, nếu không chỉ có thể bại bởi Quan Khả Nhi. Kỷ Thanh Y áp xuống trong lòng phẫn nộ, tận lực làm chính mình có vẻ bình tĩnh, nàng giương giọng nói: “Tiên sinh, hoa khí hỏng rồi, con muốn đổi hoa khí khác.” “Chỉ sợ không được.” Vài vị tiên sinh không nói gì, Mạnh Tĩnh Ngọc lại mở miệng trước: “Người khác chỉ được chọn một hoa khí, tiểu thư lại chọn hai cái, không công bằng với người tỷ thí khác. Hơn nữa lúc trước cũng không phải chưa từng có chuyện như vậy, người khác đều dùng hoa khí bị vỡ tiếp tục làm, có rất nhiều người đều làm ra tác phẩm phi thường ưu tú. Kỷ tiểu thư tài nghệ cao siêu, hoa khí bị vỡ có lẽ sẽ làm khó người khác, nhưng ta tin tưởng, tất nhiên không làm khó được tiểu thư.” Kỷ Thanh Y nghe xong không nói gì, chỉ lấy mắt nhìn vài vị tiên sinh, không ngờ vài vị tiên sinh sôi nổi gật đầu, bộ dáng tán đồng Mạnh Tĩnh Ngọc. Kỷ Thanh Y biết, muốn hoa khí mới là trăm triệu không có khả năng. Nhưng nếu kêu nàng từ bỏ, nàng cũng không cam lòng! Ánh mắt nàng từ trong sân đảo qua, vẻ mặt mọi người không đồng nhất, có tiếc hận, có sốt ruột, cũng có một ít vui sướng khi người gặp họa. Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng trên lá sen khô bên hồ, trong đầu nàng không tự chủ được hiện ra một câu thơ phi thường nổi danh. “Trầm thuyền sườn bạn thiên phàm quá, Bệnh thụ đằng trước vạn mộc xuân!” Không có vật chứa, vì sao nàng một hai phải dùng vật chứa? Ai quy định cắm hoa nhất định phải có vật chứa? Không có vật chứa nàng có thể làm một cái, có thể dùng hoa làm một thứ thay thế vật chứa. Kỷ Thanh Y nghĩ liền làm, nàng đột nhiên đứng lên, không chút do dự chạy tới bên hồ. Nàng muốn làm gì? Mọi người trong nháy mắt hoảng hốt, Mạc tiên sinh ngồi ghế trên vẻ mặt hoảng sợ đứng lên lớn tiếng nói: “Mau, mau ngăn nàng lại, nàng muốn phí hoài bản thân mình!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]