Chương trước
Chương sau
Cố Hướng Minh quay đầu lại, ánh mắt mong đợi nhìn Kỷ Thanh Y: “Kỷ tiểu thư có manh mối gì sao?”
Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Văn Việt: “Việt biểu ca, muội nhớ tới Bảo Linh có lẽ sẽ đi một nơi, lúc trước Bảo Linh từng nói, nếu bức nàng gả chồng, nàng tình nguyện cắt tóc làm ni cô, huynh nói nàng có thể đi am ni cô nào đó hay không?”
Lời nói chưa dứt, Cố Hướng Minh đã cưỡi ngựa rời đi, chỉ bỏ lại một câu: “Thành tây và thành nam giao cho ta.”
Trần Văn Việt thấy hắn vội vàng như thế, bất mãn trong lòng tiêu tán rất nhiều.
Kỷ Thanh Y nói: “Việt biểu ca không cần đưa muội, tìm kiếm Bảo Linh quan trọng hơn, một mình muội có thể trở về.”
Trần Văn Việt cũng không trì hoãn, xuống xe sửa thành cưỡi ngựa chạy về phía thành đông.
Bảo Linh a Bảo Linh, lần này tỷ thật quá hồ nháo!
Kỷ Thanh Y niệm một câu a di đà phật, hy vọng chính mình đoán không sai, có thể tìm được Bảo Linh ở am ni cô.
Bình Dương Hầu phủ an an tĩnh tĩnh, khác một trời một vực với Nam Khang quận chúa khóc trời kêu đất trong tưởng tượng của Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y lập tức đi thượng phòng của thái phu nhân, sắc mặt thái phu nhân âm trầm, không nói một lời ngồi trên giường đất sát cửa sổ, vân vê Phật châu trong tay.
“Ngoại tổ mẫu.” Kỷ Thanh Y chậm rãi đi vào, nhẹ giọng nói: “Ngài đừng lo lắng, Việt biểu ca đã đi tìm, nhất định có thể tìm Bảo Linh trở về.”
Tuy thái phu nhân tâm tính cứng cỏi, giờ phút này trên mặt cũng lộ ra dấu hiệu già cả, bà chỉ ghế dựa bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Kỷ Thanh Y theo lời ngồi xuống, nghĩ muốn khuyên thái phu nhân vài câu, lại không biết chính mình nên nói gì, thấy trên bàn giường đất để một cuốn kinh thư, liền nói: “Ngoại tổ mẫu, con niệm kinh Phật cho ngài nghe.”
Thái phu nhân hơi hơi gật đầu, Kỷ Thanh Y liền cầm kinh Phật tới đọc.
Đang đọc, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, thái phu nhân vẫn như cũ nhắm mắt vân vê Phật châu, Kỷ Thanh Y lại nhịn không được nhìn về phía cửa, Đỗ ma ma mặt mang vui mừng đi đến: “Thái phu nhân, đại tiểu thư đã trở lại.”
Tay thái phu nhân vê Phật châu dừng một chút, chậm rãi mở miệng: “Là như thế nào trở về?” trong giọng nói Thái phu nhân cũng không thấy vui mừng, chỉ có lạnh băng như nước.
Kỷ Thanh Y nghe xong, nhịn không được rùng mình.
Vui mừng trên mặt Đỗ ma ma tiêu tán, thay thế chính là ngưng trọng, bà dừng một chút mới trầm giọng nói: “Trúng thuốc mê, hiện giờ còn chưa tỉnh, là đại gia và Cố công tử cùng hộ tống về.”
Thái phu nhân bất động như núi, mày lại cong lên cao cao: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Ngữ khí sắc bén hơn nhiều so với vừa rồi.
“Đại tiểu thư mang theo Mỹ Cảnh đi Bích Vân Am ở thành nam, vốn định cắt tóc làm ni cô, không ngờ Bích Vân Am cũng không phải là am ni cô đứng đắn, thường xuyên lừa tuổi trẻ nữ hài tử bán đến phương nam, đại tiểu thư và Mỹ Cảnh hai nữ hài tử xinh đẹp như vậy, vừa vào cửa liền không ra được. Vẫn là Mỹ Cảnh để lại một tâm nhãn, lúc vào cửa giật đứt châu liên trên tay, mới để lại manh mối.”
“Người là Cố công tử tìm về, hắn hội hợp với đại gia trước, mới cùng đại gia đưa đại tiểu thư trở về. Hầu gia đã phái người bắt hết những ni cô đó.”
Cho nên, tin tức tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, thanh danh Bình Dương Hầu phủ sẽ không bị tổn hại.
Sắc mặt căng chặt của Thái phu nhân lúc này mới hòa hoãn: “Đã trở lại thì tốt, bà qua bên kia nhìn xem, có mời đại phu chưa?”
“Dạ.” Đỗ ma ma xoay người đi ra ngoài, một lát lại quay về.
Thái phu nhân nhíu mày, lấy ánh mắt dò hỏi bà.
Đỗ ma ma khoanh tay nói: “Thái phu nhân, Cố công tử tới.”
Thái phu nhân rất ngoài ý muốn, nhưng chỉ một lát liền khôi phục như thường: “Mời Cố công tử vào. Thanh Y, con đỡ ta đi gian ngoài.”
Kỷ Thanh Y đỡ thái phu nhân đi ra ngoài, sau đó chính mình cũng ra cửa, ở hành lang tránh mưa gặp Cố Hướng Minh.
Kỷ Thanh Y gật đầu chào hỏi hắn: “Cố công tử.”
Cố Hướng Minh lại đột nhiên cúi thật thấp, bái hạ, Kỷ Thanh Y đứng không nhúc nhích, vững chắc nhận hắn một bái, sau đó nói: “Lời lúc trước Cố công tử nói còn tính sao?”
“Tự nhiên là tính.” Cố Hướng Minh giọng điệu kiên định, nói năng có khí phách: “Canh thiếp của ta ở trên người, chỉ cần thái phu nhân đáp ứng, hôm nay có thể định hôn.”
“Cố công tử có tâm.” Kỷ Thanh Y không nghĩ tới Cố Hướng Minh thật sự nói được làm được, trong lòng cao hứng thay Trần Bảo Linh, trên mặt lại đạm mạc như vừa rồi: “Nếu một ngày nào đó, chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài……”
“Sẽ không có một ngày kia.” Cố Hướng Minh leng keng có lực nói: “Nếu thực sự có một ngày kia, đó là phu thê một thể, ta với nàng cùng nhau gánh vác.”
Trong mắt Kỷ Thanh Y toát ra vẻ vừa lòng: “Ta đây chúc công tử tâm tưởng sự thành.”
Nói xong tránh ra một bước, nhìn theo Cố Hướng Minh đi vào.
Một nén nhang sau, Cố Hướng Minh đi ra, trên khuôn mặt ngăm đen của hắn nhiễm vui sướng, tuy trên trán có mồ hôi, nhưng hai mắt sáng ngời, đi đường mang theo gió, thần thái phi dương: “Nhờ Kỷ tiểu thư chuyển lời cho Bảo Linh, làm nàng không cần nghĩ nhiều, dưỡng thân thể cho tốt, mọi chuyện đều giao cho ta, ta tất nhiên sẽ không để nàng chịu một chút ủy khuất nào.”
Hắn cao hứng như thế, rõ ràng là được như ước nguyện, rõ ràng là rất xem trọng Bảo Linh.
Kỷ Thanh Y thật lòng cao hứng thay Bảo Linh, không nhịn được nhoẻn miệng cười: “Cố công tử yên tâm, ta nhất định chuyển lời không sót một chữ.”
Kỷ Thanh Y đi thăm Trần Bảo Linh, nàng chẳng qua chỉ trúng thuốc mê, uống giải dược đại phu kê đơn thực mau tỉnh lại, nghe Kỷ Thanh Y chuyển lời, trên mặt cũng không có giật mình, chỉ đỏ mặt lầu bầu: “Xem như hắn có lương tâm, không uổng công tỷ tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không muốn phụ hắn.”
Kỷ Thanh Y lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc trán nàng: “Lúc này xem như mãn nguyện, thiếp canh trao đổi, việc hôn nhân định ra, tỷ đã có thể vừa lòng, sẽ không lại nơi nơi chạy loạn.”
“Tỷ khi nào nơi nơi chạy loạn.” Trần Bảo Linh mới vừa cãi một câu, liền bại trận trong ánh mắt chế nhạo của Kỷ Thanh Y: “Được, được, tỷ sai rồi, tỷ sai rồi, còn không được sao?”
Trần Bảo Linh ôm cánh tay Kỷ Thanh Y, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật trên đường tỷ đã tỉnh, Cố Hướng Minh sợ đại ca và tổ mẫu răn dạy tỷ, kêu tỷ đừng mở mắt, giả bộ bất tỉnh. Thanh Y, muội không biết Cố Hướng Minh săn sóc cỡ nào, hắn lo tỷ sợ hãi, trên đường vẫn luôn an ủi tỷ, còn nói nhất định sẽ cưới tỷ, Thanh Y, tỷ sắp phải gả cho Cố Hướng Minh, tỷ thật sự thật sự cao hứng.”
Nàng mi mắt cong cong mỹ mãn, làm Kỷ Thanh Y không biết nên nói gì, xem bộ dáng nàng, rõ ràng chính là rất hòa hợp với Cố Hướng Minh, mà Cố Hướng Minh cũng phi thường sủng nàng chiều nàng, một khi đã thế, vẫn luôn như vậy mới tốt, có người nuông chiều cả đời không lớn lên, chưa chắc không phải phúc khí.
“Tỷ được như ý nguyện đính hôn, về sau liền chỉ có một mình muội đi trường học, thật là nhẫn tâm.”
“Hay là tỷ nói với tổ mẫu đừng công bố tin tức tỷ đính hôn, tỷ lại đi trường học với muội, chờ tháng sau thi đấu kết thúc, muội giành đệ nhất lại tuyên bố tỷ đính hôn, muội cảm thấy thế nào?”
Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đôi mắt nàng sáng ngời, cười hì hì.
“Lại nói hươu nói vượn, ngoại tổ mẫu sẽ không đồng ý. Tỷ thành thành thật thật ở nhà chờ gả, chờ muội giành đệ nhất, tiến cung biểu diễn cắm hoa cho Hoàng Hậu nương nương, tới lúc ấy, tác phẩm cắm hoa của muội có thể mang ra ngoài bán, chờ muội kiếm được tiền sẽ thêm trang cho tỷ.”
“Thanh Y, muội thật tốt.” Trần Bảo Linh dựa đầu vào vai Kỷ Thanh Y, cười ha ha.
Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, Bảo Linh gả cho người mình thích, sẽ không giống kiếp trước thành thân không bao lâu đã buồn bực mà chết, một việc nàng lo lắng cũng xem như có kết quả tốt.
Kế tiếp đó là thi đấu cắm hoa, chờ qua thi đấu cắm hoa nàng sẽ nghĩ cách để Trần gia tránh đi bi kịch đời trước, như vậy Việt biểu ca sẽ không chết, cữu cữu sẽ không bị hạ ngục, cũng xem như nàng báo đáp ân dưỡng dục nhiều năm của Trần gia.
Về sau nàng phải cắm hoa thật tốt, kiếm tiền tiết kiệm trị chân cho Thanh Thái.
Cho dù chân Thanh Thái trị không hết, nàng cũng muốn kiếm nhiều tiền, để Thanh Thái cả đời áo cơm vô ưu, làm một người phú quý rảnh rỗi.
Giữa tháng hai, thời tiết đã bắt đầu ấm lại, thi đấu cắm hoa gần ngay trước mắt, một đám tân sinh ở nữ học đều tập trung lực chú ý tới thi đấu, gần như luyện tập cắm hoa không biết ngày đêm.
Rốt cuộc tới vòng thi đấu thứ nhất, tất cả học sinh cùng nhau cắm hoa, sau đó tiên sinh chọn lựa ra sáu người ưu tú nhất, từ sáu người này tiến hành đợt tỷ thí thứ hai.
Vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, Kỷ Thanh Y tất nhiên vượt qua, Trần Tĩnh Nhiên và Quan Khả Nhi cũng được lựa chọn.
Buổi tối trước ngày đợt tỷ thí thứ hai, Quan Khả Nhi làm chủ mời năm người khác ăn cơm.
Tất cả mọi người đi, Kỷ Thanh Y không thể không đi, thứ nhất, nàng muốn nhìn xem đến tột cùng Quan Khả Nhi đang làm cái quỷ gì, thứ hai, quần áo trên người nàng được huân bởi hương liệu Từ Lệnh Sâm đưa tới, cho dù Quan Khả Nhi thật sự muốn chuốc say nàng, nàng cũng không sợ.
Thức ăn phi thường phong phú, tổng cộng làm hai bàn, một bàn là Quan Khả Nhi mời Kỷ Thanh Y và những người được chọn, bàn khác đặt ở gian ngoài là A Phúc và nha hoàn của mấy người đó, Tuệ Tâm và Thải Tâm cũng tham dự, nhưng hai người đều phi thường lưu tâm.
Mọi người mới vừa vào tiệc, tiểu thư họ Tiền nhấp miệng cười nói: “Quan tiểu thư thật nhiệt tình, chẳng qua tửu lượng ta không tốt, vừa dính rượu liền say, cho nên hôm nay ta không uống rượu, chư vị tiểu thư tha thứ ta lần này, ta lấy trà thay rượu.” Nói thực khiêm tốn, nhưng không hề có chút ý xin lỗi nào, chỉ kém nói rõ ràng với mọi người, nàng không muốn chậm trễ thi đấu ngày mai cho nên không thể uống rượu.
Kỷ Thanh Y liếc mắt nhìn Tiền tiểu thư này, tùy tiện không cho Quan Khả Nhi mặt mũi như vậy, có thể thấy được sớm đã xem Quan Khả Nhi thành đối thủ cạnh tranh, hôm nay lại đây chẳng qua là thăm dò hư thật, cũng không phải thật sự muốn làm bằng hữu với Quan Khả Nhi.
“Tiền tiểu thư thật là suy nghĩ nhiều.” Quan Khả Nhi cười tủm tỉm đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Đang ngồi đều là xuất thân gia tộc lớn, ngày thường sao có thể không đi tham gia tiệc chiêu đãi chứ, Tiền tiểu thư là sợ uống rượu sẽ chậm trễ chuyện ngày mai, chẳng lẽ trong mắt Tiền tiểu thư ta chính là người không biết nặng như vậy nhẹ sao? Hôm nay không hề chuẩn bị rượu, tất cả đều là nước mật ong, Tiền tiểu thư yên tâm đi, uống không say được.”
Mặt Tiền tiểu thư đỏ lên, cười nói: “Vẫn là Quan tiểu thư suy xét chu đáo, là ta nghĩ sai.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Quan Khả Nhi tự nhiên hào phóng: “Mọi người ngàn vạn đừng khách khí, hôm nay ăn ngon, buổi tối ngủ ngon, ngày mai chúng ta đều lấy bản lĩnh thật ra, ai cũng không cần nhường ai.”
Nàng đều nói như vậy, mọi người tự nhiên sôi nổi phối hợp, mặc kệ trong lòng thế nào, trên mặt đều là nói cười yến yến.
Trong bữa tiệc nha hoàn có việc, kêu Quan Khả Nhi ra ngoài một chuyến, Quan Khả Nhi đi ra ngoài một lát, thực mau trở về.
Kỷ Thanh Y mắt sắc, chú ý tới chóp mũi Quan Khả Nhi toát mồ hôi, tuy trong lòng kinh ngạc không biết chuyện gì làm Quan Khả Nhi gấp như vậy, trên mặt lại không biểu hiện ra.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau là ngày thi đấu, thời gian định ở giờ Tỵ (buổi sáng 10 giờ).
Kỷ Thanh Y vừa mới thức dậy liền nghe cách vách trong phòng Trần Tĩnh Nhiên kêu loạn, hình như có rất nhiều người đang nói chuyện.
Kỷ Thanh Y vội đi qua, nhìn thấy một đại phu xách hòm thuốc từ trong phòng đi ra.
Kỷ Thanh Y thầm nói không tốt, người chưa đi vào liền nghe được tiếng Quan Khả Nhi: “…… Thật là đáng thương, đang êm đẹp, sao lại bị người thả lông chó dưới gối đầu chứ? Trong trường học chúng ta người biết Trần muội muội dị ứng lông chó mèo không nhiều, bấm tay tính toán cũng chỉ có Bình Dương hầu tiểu thư từng có thù với Trần muội muội, nhưng Bình Dương hầu tiểu thư đã không ở trong trường học. Chẳng lẽ là có người khác báo thù thay nàng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.