Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Đường Hiểu đã hứa với ông ngoại sẽ tìm cơ hội đưa ông nội cậu đến thủ đô, nhưng trước khi chưa thẳng thắn thừa nhận quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn với ông nội, cậu tuyệt đối không dám.

Bởi vì ba ván cờ kia, cuối cùng nhất gia chi chủ cũng đã thừa nhận quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn, bất quá tuy rằng thái độ ông ngoại đã dịu đi, nhưng sau đó vẫn không chịu gặp bọn họ, có lẽ cảm thấy rất mất mặt, cho nên sáng sớm đã bỏ chạy đi tìm ông bạn tốt của mình.

Lúc Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn xuống lầu vừa đúng 7 giờ, bất quá trên bàn ăn chỉ còn lại hai người.

Ông ngoại Cốc Tu Cẩn từ sáng sớm đã đi tìm mấy ông bạn tốt đến công viên rèn luyện, bà ngoại cũng có hoạt động giải trí của mình, hai người cậu bởi vì là quân nhân, cho nên mỗi ngày sáu giờ đã rời giường, quá sáu giờ rưỡi căn bản sẽ rất khó nhìn thấy bọn họ ở nhà.

Vì thế, trên bàn cơm chỉ còn lại Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ.

Nhìn thấy bọn họ đi xuống, Cốc Quân Hạo đứng lên quẫn bách gọi, “Anh họ, ách… anh rể.”

Đường Hiểu bị hai tiếng ‘anh rể’ của cậu ta làm cho 囧 một chút.

Cốc Tu Cẩn cười cười, “Gọi anh Hiểu là được rồi.”

Cốc Quân Hạo lập tức vâng lời gọi một tiếng anh Hiểu, ngữ khí thậm chí có loại cảm giác như được giải thoát, vị em họ này sợ là rối rắm thật lâu mới quyết định gọi Đường Hiểu là ‘anh rể’ , thật sự đã làm khó cậu ta rồi.

Cốc Tiểu Kỳ có chút không được tự nhiên, chỉ gọi Cốc Tu Cẩn, Đường Hiểu bị cô bỏ qua, cô nhóc này đến bây giờ vẫn không chịu tiếp nhận chuyện một nửa còn lại của anh họ mình là một người con trai. Vậy nên có thể thấy được, không phải tất cả con gái đều có tiềm chất hủ nữ, cũng không phải tất cả đôi tình nhân nam nào cũng có thể may mắn gặp được một đứa em gái hủ nữ.

“Tiểu Kỳ.” Cốc Tu Cẩn thản nhiên liếc cô bé một cái.

Lúc này Cốc Tiểu Kỳ mới không tình không nguyện mà gọi một tiếng ‘anh Hiểu’.

Đường Hiểu quẫn bách đáp lại.

Không khí thoáng chốc trầm xuống, Cốc Quân Hạo nhìn chăm chú anh họ đang giúp Đường Hiểu múc cháo, cứ cảm thấy gần đây anh họ lại càng có tình cảm hơn, tuy rằng trước kia cũng như vậy, vừa ôn nhu lại còn ga-lăng, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó, hiện tại lại cảm thấy đã hoàn chỉnh hơn.

Có lẽ, anh họ ở bên cạnh anh ấy không phải chuyện xấu, nghĩ vậy, Cốc Quân Hạo cảm thấy kỳ thật cũng không phải không thể tiếp nhận được, trong cuộc sống, cũng không phải cậu ta chưa từng gặp loại chuyện này.

“Anh họ, hôm nay hai người định đi đâu, hay vẫn đến công ty chi nhánh?” Cốc Quân Hạo thấy bọn họ ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ như ăn xong phải ra ngoài, liền nuốt xuống một ngụm bánh bao cuối cùng rồi hỏi.

Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn cậu ta.

Lúc này Cốc Quân Hạo mới nhớ tới Cốc gia có quy tắc khi ăn không nói chuyện, không khỏi xấu hổ sờ sờ mũi.

Đường Hiểu thấy thế, cố ý giúp cậu ta giảm bớt xấu hổ, liền tốt bụng giải thích, “Chúng tôi không đến công ty chi nhánh, học trưởng nói muốn dẫn tôi ra ngoài dạo quanh thủ đô, buổi tối đưa tôi đến giới thiệu cho bạn bè của anh ấy quen biết.”

Vậy chẳng khác nào công khai tính hướng của mình!

Cốc Quân Hạo kinh ngạc, cậu ta cho rằng anh họ chỉ muốn giới thiệu Đường Hiểu cho cả nhà bọn họ biết mà thôi, không ngờ còn muốn ngang nhiên công khai tính hướng của mình, chuyện này không chỉ riêng vấn đề dũng khí mà thôi.

“Anh họ, anh thật sự muốn công khai sao?” Cốc Tiểu Kỳ có chút khẩn trương hỏi. Tuy rằng cô bé không thích những người phụ nữ khác mơ ước anh họ, nhưng một khi anh họ công khai tính hướng, chỉ sợ sẽ có không ít đàn ông dính theo. Cô nhớ rất rõ, trong cái vòng lẩn quẩn của bọn họ cũng có người thích đàn ông, trong đó lại có một người cô ghét nhất, bởi vì người kia đã từng dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh họ.

“Hai người hiểu lầm rồi.” Không đợi Cốc Tu Cẩn trả lời, Đường Hiểu liền giải thích, “Học trưởng chỉ muốn dẫn tôi đến gặp bạn bè mà thôi, không có công khai gì đâu.”

“Một người ngoài như anh thì biết cái gì!” Cốc Tiểu Kỳ tức giận nói.

Cốc Tu Cẩn buông đôi đũa trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cốc Tiểu Kỳ, “Em nói gì?”

Cốc Tiểu Kỳ run rẩy một chút, hoảng sợ cúi đầu.

“Anh họ, Tiểu Kỳ không cố ý đâu, em ấy chỉ nhất thời nói sai thôi, anh đừng tức giận.” Cốc Quân Hạo vội vàng nhảy ra hoà giải, lập tức xin giúp đỡ liếc mắt nhìn Đường Hiểu một cái.

Đường Hiểu tiếp nhận thư cầu cứu từ cậu ta, nhẹ nhàng kéo áo Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn nhẹ nhàng mỉm cười với cậu, lại nhìn về phía Cốc Tiểu Kỳ, thản nhiên nói, “Lần sau không được viện lý do này nữa.”

“Cám ơn anh họ.” Cốc Ciểu Kỳ nhỏ giọng trả lời.

Cốc Quân Hạo thở phào một hơi, cậu ta cảm thấy có thể mình đã có một phát hiện thật lớn, có vẻ như anh họ rất để ý suy nghĩ của anh Hiểu, vừa rồi cậu ta có chú ý tới động tác anh Hiểu kéo áo anh họ, sau đó anh họ lập tức thả lỏng.

“Anh họ, em có thể đi cùng với hai người không?” Cốc Quân Hạo vội vàng thừa dịp rèn sắt lúc nóng nói, “Cuối tuần này không cần lên lớp, em cũng không có kế hoạch gì, ở nhà rất nhàm chán, hơn nữa đã hai tuần rồi em không được gặp nhóm mấy anh Mạt Dương.”

Học viện cậu ta đang theo học là dạng nội trú, mỗi tuần chỉ có thể về nhà vào cuối tuần.

“Em, em cũng muốn đi.” Cốc Tiểu Kỳ tiếp tục dùng âm lượng nhỏ xíu nói, trải qua chuyện vừa rồi, cô nhóc không dám nói chuyện lớn tiếng nữa.

“Học trưởng, hay là đưa bọn họ theo cùng luôn đi?”

Đường Hiểu thấy Cốc Quân Hạo mang vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, không phải cậu ta đang nói chuyện với anh họ cậu ta sao, tại sao ánh mắt lại đang nhìn cậu, bất quá cậu cũng muốn xây dựng quan hệ thật tốt với bọn họ, dù sao nếu quan hệ không tốt, người khó xử vẫn là Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn mang tính trừng phạt mà nhéo mũi Đường Hiểu một chút, anh biết Đường Hiểu đang suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Trải qua chuyện này, Cốc Quân Hạo lại càng tin tưởng.

Cốc Tiểu Kỳ có chút không được tự nhiên, tuy rằng cũng biết là công lao của Đường Hiểu, nhưng cô bé vẫn không thể nói một tiếng cám ơn.

Ăn xong bữa sáng đã là bảy giờ rưỡi, có điều Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn vẫn đợi đến tám giờ mới ra khỏi nhà, hẹn gặp bạn bè của Cốc Tu Cẩn là vào buổi tối, cho nên bọn họ có thời gian cả ngày, Cốc Tu Cẩn đưa cậu đi đến rất nhiều nơi.

Thủ đô có không ít thắng cảnh, chủ yếu là di sản lịch sử văn hóa lâu đời chiếm đa phần, chẳng hạn như Tử Cấm Thành.

Đường Hiểu vốn là người Hoa Hạ, ngoại trừ đã từng nhìn thấy trên TV, cậu chưa từng tự mình tham quan cố cung to lớn, quanh quanh quẩn quẩn, chỉ sợ ở trong đó đi hơn một giờ cũng không xong, một viên gạch một mái ngói tựa như cũng đang kể lại đoạn lịch sử lâu đời kia.

Thời gian vui vẻ thường trôi qua vô cùng nhanh, đảo mắt đã đến thời gian hẹn gặp bạn bè vào buổi tối.

Bọn họ trở về Cốc gia đón Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ rồi mới đi đến địa điểm đã hẹn trước.

Người đề nghị gặp mặt không phải là Cốc Tu Cẩn, mà là một người tên Dương Đông, anh ta là bạn của Cốc Tu Cẩn, cũng là chủ xị, bởi vì nghe nói Cốc Tu Cẩn trở về thủ đô, nên mới tập hợp bạn bè ra ngoài họp mặt một lần, nơi họp mặt là một câu lạc bộ cao cấp ở thủ đô, chỉ những người có thẻ hội viên mới có thể vào, chủ yếu tiếp đón những nhân sĩ thuộc tầng lớp thượng lưu.

Tám giờ đúng, đoàn người đúng giờ có mặt trước cửa câu lạc bộ.

Không khéo chính là, có thêm một chiếc xe khác cũng chạy tới cùng lúc với bọn họ, vừa xuống xe, chủ của chiếc xe kia liền mang theo vẻ mặt vui mừng đi đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, vươn nắm tay ra nện một cái thật mạnh vào bả vai anh.

“Cốc Tu Cẩn cậu được lắm, rốt cục cũng chịu quay trở lại.”

Cốc Tu Cẩn nắm chặt nắm tay của anh ta, cười nói, “Dương Đông, không phải cậu là chủ xị à, sao bây giờ mới tới?”

“Biết rõ tôi lại bị hãm hại, cậu cố ý nói móc tôi đúng không?” Dương Đông tức giận nói, đám bạn kia mỗi lần họp mặt cũng đều lấy tên anh ta đi rêu rao, trên danh nghĩa anh ta là chủ xị, nhưng trên thực tế lại xem anh ta là một người coi tiền như rác mà thôi.

Lúc này, trên xe Dương Đông bước xuống vài nam nữ cái quần áo phẳng phiu xinh đẹp, có vẻ lại còn trang điểm, người không biết chuyện còn tưởng bọn họ chuẩn bị tham gia vũ hội.

Hai người chưa kịp nói xong, một thiếu niên trong đó liền bước nhanh tới, gương mặt xinh đẹp nhiễm một tầng đỏ ửng, ngượng ngùng nói với Cốc Tu Cẩn, “Anh Tu Cẩn, em là Lan Lâm, anh còn nhớ em không?”

Cốc Tu Cẩn gật đầu, “Tiểu thiếu gia bảo bối của Lan gia, đương nhiên là nhớ rồi.”

Vẻ mặt Lan Lâm thoáng chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng sáng lên, mặc kệ thế nào, ít nhất anh Cẩn vẫn còn nhớ mình, như vậy cậu ta đã rất thỏa mãn.

Ở phía đối diện, sau khi Cốc Tiểu Kỳ nhìn thấy Lan Lâm xuất hiện, liền không vui bĩu môi, biết ngay người kia cũng sẽ xuất hiện mà, mỗi lần có mặt anh họ, cậu ta đều như thuốc dán chó đeo theo dính đuôi, rất dễ khiến người ta chán ghét, so ra, cô bé vẫn vừa mắt Đường Hiểu an an tĩnh tĩnh không biết gì cả, được rồi, so với Lan Lâm, Đường Hiểu quả thật càng dễ dàng tiếp nhận hơn.

“Này, tôi nói với anh, anh phải cẩn thận người tên Lan Lâm này.” Cốc Tiểu Kỳ nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở.

“Cô nói gì?” Đường Hiểu không nghe rõ lời của cô nhóc.

Cốc Tiểu Kỳ nói, “Người tên Lan Lâm này á, cậu ta thích anh họ, tuy rằng cậu ta chưa từng thổ lộ với anh họ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn rõ cậu ta rất thích anh họ, anh phải cẩn thận một chút, cậu ta là tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất ở Lan gia đó.”

Đường Hiểu chần chờ gật đầu, nghe ý của cô nhóc, dường như Lan gia không phải là một gia tộc đơn giản, có điều, cho dù người tên Lan Lâm này thích học trưởng thì sao, gia thế của cậu quả thật dù thúc ngựa cũng không đuổi kịp, nhưng người học trưởng thích là cậu, điều đó cậu vẫn rất tự tin, hơn nữa cậu cũng tin tưởng Cốc Tu Cẩn, cho nên cậu không lo lắng lắm.

Cốc Quân Hạo nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi cười trộm một chút.

Cậu ta biết Tiểu Kỳ là một người mạnh miệng mềm lòng, hơn nữa có người ở phía đối lập càng dễ dàng khiến cô nhóc tiếp nhận Đường Hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.