Không biết Đường Hiểu nghĩ như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của ông lão.
Cốc Tu Cẩn không biết kỳ nghệ Đường Hiểu thế nào, chỉ nghe cậu nói kỳ lực của ông nội cậu được xưng là Đông Phương Bất Bại, nhưng ông nội cậu dù sao cũng không phải là cậu, mà ông ngoại của anh chơi cờ tướng đã được mấy chục năm rồi.
“Học trưởng, anh yên tâm đi.” Đường Hiểu cười tủm tỉm nói với Cốc Tu Cẩn, “Em từ năm tuổi đã bắt đầu thường xuyên chơi cờ với ông nội, tuy rằng tới bây giờ vẫn chưa từng thắng ông, nhưng hẳn là sẽ không kém bất cứ ai.”
Lời nói này có vẻ như Cốc Huy Vinh không bằng ông nội của cậu, trình độ so với cậu thì không chênh lệch lắm.
Cốc Tu Cẩn để ý đến trong lời nói của cậu có thêm một tầng tự tin mà bình thường không có, khuôn mặt tuấn tú của anh không khỏi lộ ra một nụ cười, chuyện này tuy có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không kiên trì nữa.
Cốc Huy Vinh từ lúc trẻ tuổi đã thích chơi cờ tướng, sau này về hưu lại càng xem cờ tướng như ba bữa cơm, mỗi ngày đều sẽ ôm bộ cờ tướng bảo bối của ông đến gần đó tìm chiến hữu đánh cờ.
Có điều kỳ nghệ của ông quả thật rất tốt, trong đại viện của quân khu có không ít người già, cũng yêu cờ như ông, nhưng ngoại trừ lão Hồ ở gần nhà có kỳ nghệ tương đương, những người khác thật sự không phải là đối thủ của ông.
Đối đầu với một tên nhóc con, Cốc Huy Vinh thật sự không tin bản thân mình thất bại.
Biện pháp này Cốc Huy Vinh nghĩ một đêm mới ra, liền nói với Đường Hiểu, cơ hội ông đã cho cậu rồi, có thể nắm bắt được hay không là tùy thuộc vào bản thân cậu.
Nói trắng ra chính là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Đầu năm nay thanh niên trai trẻ còn được mấy người giống như các ông lão mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì ở nhà chơi cờ tướng, cho dù thật sự rảnh rỗi, đa phần đều là cầm notebook ở trên giường lên mạng, chơi game online, nói chuyện phiếm trên QQ, xem video vân vân, thật sự chơi cờ tướng chỉ sợ không được mấy người.
Nếu không phải ông nội Đường Hiểu cũng tinh thông kỳ nghệ, từ nhỏ đã dạy Đường Hiểu chơi cờ tướng, chỉ sợ lần này cậu đã bị Cốc Huy Vinh lừa cho sụp hố một phen.
Cốc Huy Vinh thấy cậu đã đáp ứng, có chút không cho là đúng, lập tức bảo Cốc Tu Cẩn đi lên phòng của ông lấy bộ cờ tướng đến.
Không coi trọng Đường Hiểu cũng có không ít người.
Ngoại trừ Cốc Tu Cẩn, trên dưới Cốc gia không ai cho rằng Đường Hiểu có thể thắng được Cốc Huy Vinh.
Không phải bọn họ không tin tưởng Đường Hiểu, mà bọn họ hiểu rõ kỳ lực của Cốc Huy Vinh, năm chiến người hữu kia đều không phải là đối thủ của ông, huống chi là một hậu bối.
Cốc Tu Cẩn nhanh chóng mang bộ cờ tướng đến.
Cốc Huy Vinh có hai bộ cờ tướng, một bộ được chế tác từ dương chi bạch ngọc tốt nhất, vô cùng trân quý, ông lão vẫn luôn xem như bảo bối mà luyến tiếc lấy ra, bộ còn lại được chế tác từ gỗ trầm, cũng trân quý như vậy, nhưng khi so sánh hai bộ, ông vẫn thích nhất là bộ cờ được chế tác từ gỗ trầm.
Bộ cờ tướng dương chi bạch ngọc kia ông cũng rất thích, nhưng mà loại đồ vật này không cẩn thận một chút rất có thể sẽ vỡ vụn, ông lão rất sợ làm rơi, làm sứt mẻ chỗ nào đó, cho nên bộ này chỉ được cất giữ rất cẩn thận.
Bộ cờ mà Cốc Tu Cẩn mang đến là bộ cờ tướng dương chi bạch ngọc.
Sau khi Cốc Huy Vinh nhìn thấy liền nhíu mày.
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Ông ngoại, cờ tướng đến rồi đây.”
Cốc Huy Vinh lập tức đoán được anh đang đánh chủ ý gì, muốn dùng bộ cờ tướng này để phân tán lực chú ý của ông sao, không có cửa đâu, Cốc Huy Vinh cũng không bảo anh đi đổi bộ cờ gỗ trầm, ông muốn để cháu ngoại nhìn thấy, cho dù dùng bộ cờ dương chi bạch ngọc, Đường Hiểu cũng tuyệt đối không thể nào chiếm được bất kỳ tiện nghi gì từ chỗ ông.
Đường Hiểu cũng không ngờ chỉ một bộ cờ thôi mà lại dùng vật liệu trân quý như vậy.
Cậu từ nhỏ đã chơi cờ với ông nội, nhưng đều mấy bộ cờ tướng giá vài đồng tiền, hơn nữa khi còn bé bởi vì không có điều kiện, thậm chí còn dùng bộ cờ tự chế.
Dương chi bạch ngọc cái gì, nếu không cẩn thận làm hỏng thì sao?
Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng vì hạnh phúc của cậu và Cốc Tu Cẩn, cậu nhất định sẽ cố gắng.
Đường Hiểu cầm một quân cờ lên, sau đó tưởng tượng người trước mặt cậu là ông nội của cậu, tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
“Ông ngoại, cứ như vậy một ván định thắng thua sao?”
Cốc Huy Vinh hừ một tiếng, “Không muốn để người khác nói tôi ỷ lớn hiếp nhỏ, tôi cho cậu một cơ hội, ba ván thắng hai, ai thắng hai ván xem như người đó thắng.”
Đường Hiểu gật gật đầu, “Vậy đi.”
Như vậy quả thật tương đối có lợi cho cậu.
Sau khi bắt đầu, Cốc Huy Vinh cho cậu đi trước một nước.
Chơi cờ là một loại giải trí chẳng những hao tốn tinh lực mà còn cần sự kiên nhẫn cực lớn, điều này hầu như rất nhiều người trẻ tuổi đều thiếu hụt, nhưng thứ duy nhất mà Đường Hiểu không thiếu chính là sự kiên nhẫn và nghị lực.
Có điều ván đầu tiên cậu vẫn thua.
Nhưng hai bên chơi gần một giờ mới kết thúc.
Đường Hiểu duỗi thắt lưng một cái, nhìn thấy tầm mắt Cốc Tu Cẩn vừa đưa tới, liền lộ ra một nụ cười trấn an với anh.
Sau khi nghỉ ngơi mười lăm phút, hai bên bắt đầu ván thứ hai.
Ván thứ hai, toàn bộ tinh thần của Đường Hiểu đều chuyên chú nhìn chằm chằm bàn cờ, người bên ngoài làm gì nói gì cậu dường như cũng không nghe thấy, mỗi nước đi đều tỉ mỉ tính toán, hạ cờ thật cẩn thận, lại giấu diếm huyền cơ.
Khác với ván đầu tiên, ván đầu tiên mỗi nước tựa như đang thăm dò, thăm dò xem kỳ lực của Cốc Huy Vinh cao bao nhiêu, nghiễm nhiên như đang tìm hiểu trước khi hành động.
Mà ván thứ hai không giống như vậy, lối tiến công vững vàng mang theo khí thế bức người.
Bởi vì ván đầu tiên khiến Cốc Huy Vinh khinh địch, ván này cách thức Đường Hiểu chơi cờ lại sát phạt quyết đoán sấm rền gió cuốn, có chút khí thế uy vũ, thoạt nhìn tựa như không cần qua đại não phán đoán, phương pháp sốt sắng mong thắng cuộc khiến ông trở tay không kịp.
Đường đường tướng quân Kỳ vương bất bại cư nhiên thua dưới tay một tên nhóc, tuy rằng chỉ thua một ván, nhưng đã đủ khiến mọi người bao gồm cả bản thân ông chấn kinh.
Cốc Huy Vinh phục hồi tinh thần, rốt cục cũng biết nguyên nhân, thì ra tên nhóc này là giả làm heo ăn thịt lão hổ, chỉ sợ thực lực của cậu không hề kém hơn ông, cho nên sở dĩ ván đầu tiên cậu thất bại, kỳ thật là đang thăm dò thực lực của ông, ván thứ hai thì bắt lấy suy nghĩ khinh địch của ông, áp dụng chiến lược tấn công sấm rền gió cuốn khiến ông chậm chạp không thể phản ứng kịp.
Ván thứ ba, Cốc Huy Vinh không dám khinh thường một hậu bối như Đường Hiểu nữa.
Đây là lần đầu tiên ông gặp được một hậu bối có thể đánh bại ông, không chịu nghỉ ngơi, tinh lực mười phần, trực tiếp bảo Đường Hiểu bắt đầu ván thứ ba, chuẩn bị rửa sạch nỗi nhục lúc nãy.
Đường Hiểu không thể không tiếp tục giữ vững tinh thần.
Có điều Cốc Tu Cẩn không đồng ý, tinh thần luôn tập trung cao độ sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với não bộ, tình hình ông ngoại thì anh không lo lắng, dù sao ông cũng thường xuyên chơi như vậy, nhưng Đường Hiểu lại khác, vì muốn chiến thắng ông ngoại, thần kinh của cậu chắc hẳn đã khẩn trương đến cực điểm, nên nghỉ ngơi hợp lý mới có lợi đối với ván thứ ba.
Vốn dĩ Cốc Huy Vinh không đồng ý, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đường Hiểu mang theo vẻ uể oải, thân là trưởng bối còn là một quân nhân chính trực, ông cũng không muốn giậu đổ bìm leo, đành phải đáp ứng bốn giờ chiều sẽ đấu ván thứ ba.
Đường Hiểu cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Trải qua hai ván cờ, thực lực của ông ngoại quả thật kém hơn một chút so với ông nội, nhưng cũng không thể khinh thường, sở dĩ cậu có thể thắng một ván, chính là do hành động bất ngờ, tiếp theo đã bị ông ngoại biết được, cho nên chỉ sợ ván thứ ba sẽ khó khăn hơn hai ván trước rất nhiều.
Đường Hiểu mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Cốc Tu Cẩn, cậu gãi đầu nói, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ thắng được ván thứ ba.”
Nghe thấy cậu thề son hẹn sắt, Cốc Tu Cẩn đành phải tùy ý cậu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, ông lão có vẻ vô cùng vội vàng, kết quả chưa đến bốn giờ chiều đã gọi Đường Hiểu qua, chuẩn bị bắt đầu ván thứ ba.
Một ván này, hai người cũng đã nghỉ ngơi đủ.
Cốc Huy Vinh không dám khinh địch nữa, trong mắt ông, Đường Hiểu nghiễm nhiên trở thành đối thủ thực lực ngang nhau, một đối thủ có thực lực, không cần biết tuổi tác lớn hay nhỏ đều đáng để tôn trọng.
Kết quả của việc hai bên nghiêm túc chính là bất phân thắng bại, từ bốn giờ chiều đến bảy giờ tối, trải qua tròn ba giờ đồng hồ cuối cùng vẫn là bất phân thắng bại.
Kết quả một thắng một bại một hòa, kết quả này nằm ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả bản thân Cốc Huy Vinh cũng không ngờ, ông cư nhiên lại ngang tay với một tên mao đầu tiểu tử, quả thực chính là chê cười.
Cốc Huy Vinh nghẹn nửa ngày mới hỏi, “Đường Hiểu, kỳ nghệ của cậu là do ai dạy?”
Đường Hiểu sửng sốt, chợt cười nói, “Là ông nội của con, ông thường nói với con, chơi cờ phải có lòng kiên nhẫn và tâm tình bình tĩnh, chỉ như vậy mới có thể duy trì được kỳ lực của bản thân.”
“Xem ra thực lực của ông nội cậu rất cao.” Cốc Huy Vinh ho nhẹ một tiếng.
Đường Hiểu gật gật đầu, “Ông nội của con rất lợi hại, ông chưa từng thua ai.”
“Có cơ hội, đưa ông nội cậu đến đây, để tôi với ông ấy luận bàn một chút.”
Cốc Huy Vinh đột nhiên đứng lên, ném lại những lời này liền bước đi, cước bộ vội vã, vừa nhìn liền biết ông không được tự nhiên.
Đường Hiểu đột nhiên cảm thấy, kỳ thật ông ngoại Cốc Tu Cẩn chính là một người biệt nữu, có điều nghe thấy những lời này thì biết ông đã thừa nhận quan hệ của cậu và Cốc Tu Cẩn, khiến cậu nhất thời không nén được vui mừng.
“Học trưởng, ông ngoại đã đồng ý rồi đúng hay không?” Đường Hiểu sợ nghe lầm, vội vàng hỏi Cốc Tu Cẩn.
“Ừ, đã đồng ý rồi, đây đều là công lao của em.”
“Học trưởng, em có thể hôn anh một chút được không?” Đường Hiểu chờ mong nhìn anh.
Cốc Tu Cẩn đáp lại phản ứng của cậu bằng cách trực tiếp hôn lên môi cậu, cũng may lúc này bọn họ đang ở phòng riêng của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]