Không biết Đường Hiểu nghĩ như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của ông lão.
Cốc Tu Cẩn không biết kỳ nghệ Đường Hiểu thế nào, chỉ nghe cậu nói kỳ lực của ông nội cậu được xưng là Đông Phương Bất Bại, nhưng ông nội cậu dù sao cũng không phải là cậu, mà ông ngoại của anh chơi cờ tướng đã được mấy chục năm rồi.
“Học trưởng, anh yên tâm đi.” Đường Hiểu cười tủm tỉm nói với Cốc Tu Cẩn, “Em từ năm tuổi đã bắt đầu thường xuyên chơi cờ với ông nội, tuy rằng tới bây giờ vẫn chưa từng thắng ông, nhưng hẳn là sẽ không kém bất cứ ai.”
Lời nói này có vẻ như Cốc Huy Vinh không bằng ông nội của cậu, trình độ so với cậu thì không chênh lệch lắm.
Cốc Tu Cẩn để ý đến trong lời nói của cậu có thêm một tầng tự tin mà bình thường không có, khuôn mặt tuấn tú của anh không khỏi lộ ra một nụ cười, chuyện này tuy có chút ngạc nhiên, nhưng anh cũng không kiên trì nữa.
Cốc Huy Vinh từ lúc trẻ tuổi đã thích chơi cờ tướng, sau này về hưu lại càng xem cờ tướng như ba bữa cơm, mỗi ngày đều sẽ ôm bộ cờ tướng bảo bối của ông đến gần đó tìm chiến hữu đánh cờ.
Có điều kỳ nghệ của ông quả thật rất tốt, trong đại viện của quân khu có không ít người già, cũng yêu cờ như ông, nhưng ngoại trừ lão Hồ ở gần nhà có kỳ nghệ tương đương, những người khác thật sự không phải là đối thủ của ông.
Đối đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-chi-dao/2584729/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.