Chuyện này tất nhiên cũng không phải chỉ là tưởng tượng mà ra.
Từ xưa tới nay tế bái cũng có chú ý, đặc biệt là người làm chất tử ở kinh thành, lại thêm vào nguyên nhân tiểu hoàng đế thân thể suy yếu, sơ sót một cái liền bị người hữu tâm bẩm tấu lên nói là nguyền rủa hoàng thượng.
Nếu không phải là người thân ruột thịt, Tề Hàn Chương làm sao có khả năng dâng hương trong phủ của chính mình.
"Nếu như đúng là như vậy ngược lại cũng tốt." Tề Tĩnh Uyên hơi híp lại cặp mắt thanh lạnh kia mà nói: "Bản vương đối đầu trực diện với Vân Nam Vương có chút đau đầu, nếu như có thể chứng minh thế tử kia của hắn không vào kinh, vậy bản vương liền có lý do gây khó dễ, đây coi như là đang tặng ta một cái gối đầu nhân lúc buông ngủ đi."
Không quản Vân Nam Vương xuất phát từ mục đích gì mà để Tề Hàn Chương này đi vào kinh, đối với người trong thiên hạ mà nói, hắn chính là phạm vào tội khi quân.
Nếu như Vân Nam Vương muốn quang minh chính đại xuất hiện ở kinh thành, càng sẽ không thể, đứng không lọt chân.
Y cũng không phải muốn một lần nhấn chết Vân Nam Vương, chỉ cần có thể vượt qua khoảng thời gian này, chờ tất cả ở kinh thành ổn định lại, y liền có lý do đi thu thập Vân Nam, triệt để tiếp quản khối đất phong hoa này trong phạm vi của kinh thành.
Không ai lại thích trước cửa nhà mình có đầu hổ chằm chằm sư tử, Tề Tĩnh Uyên cũng không ngoại lệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-than-cua-quan-vuong/1054181/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.