Tề Hàn Chương có một đoạn thời gian thật lâu không gặp được Tạ Lâm Khê, hành trình hôm nay vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức hắn có chút không tin.
Tạ Lâm Khê cảm thấy ánh mắt của Tề Hàn Chương vẫn luôn hướng lên người mình, khiến người ta muốn lơ đi cũng không được, vì thế hắn ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, hai hàng lông mày hơi nhíu: "Thế tử có chuyện gì cứ nói thẳng."
Lời nói tại ngữ cảnh bất đồng, đối với người bất đồng tự nhiên không giống nhau.
Nếu như bây giờ người ở bên cạnh là Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê nên hỏi, Vương gia, trên mặt ta có cái gì bẩn sao?
Tề Tĩnh Uyên sẽ phản ứng ra sao đây? Nếu có, y sẽ trực tiếp vươn tay giúp mình lau chùi, nếu như không có, y sẽ làm bộ có, kết quả cuối cùng vẫn là vuốt lên gò má của chính mình.
Nói chung, người kia từ trước đến giờ vẫn cứ yêu thích thuận đòn trèo lên trên...
Nhớ đến chuyện này, Tạ Lâm Khê không nhịn được mà nhếch lên khóe miệng, thần sắc trên mặt so với ngày xưa càng ôn nhuận nhu hòa thêm mấy phần.
Tề Hàn Chương vốn muốn nói gì đó, mà nhìn thấy vẻ mặt này của Tạ Lâm Khê, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại bị hắn nuốt trở vào, hắn rũ mắt xuống nói: "Ngươi nói lời này là muốn nói gì."
Đối với người không phải Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê khó nói thẳng "Thế không ngươi nhìn ta làm cái gì", liền thuận thế nói: "Không có gì."
Ngữ khí nhàn nhạt, phảng phất giống như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-than-cua-quan-vuong/1054180/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.