Phòng sinh đã được chuẩn bị sẵn từ trước, tất cả đồ dùng đều theo chỉ dẫn của Đồng Yên Vụ luộc qua nước sôi rồi hong khô để tiêu độc. Chưa kể đến từng nén hương an thần làm ấm bên trong cũng do chính tay bà sàn lọc. Bây giờ người trong phòng ai cũng chạy loạn va vào nhau. An Hành chuẩn bị nước ấm và một cây sâm để trên bàn xong lại không biết làm gì ngoài việc đứng ngây ngốc nhìn La Khả Tiệp nằm trên giường mê mang nắm tay Cẩm Giai Hạo. Nàng cố nén từng cơn đau quặn đang ập đến, hé mi mắt mù sương nhìn một vòng. Nàng thấy hai nam nhân nào đó vòng mắt đã đỏ lên. Giọt nước mắt lăn trên má Cẩm Giai Hạo đáp xuống mu bàn tay nàng, khiến bàn tay nóng râm rang đột nhiên có một điểm lạnh. Hắn áp tay nàng vào má mình, nghẹn giọng thì thào: “Đau thế này, hay là không sinh nữa có được không?” Nàng cũng thật nghẹn lời với hắn, nhưng chưa kịp nói gì đã phải đấu tranh với cơn đau trong bụng. Hai mắt nàng nhắm chặt lại, cả một lời cũng chẳng còn hơi để nói. Nếu bảo nàng không sợ thì có mà gạt người. Nhưng nghĩ đến hài tử, nàng muốn ba người bọn hơn cũng được gặp hài tử, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc, cuộc sống sau này của nàng một nhà năm người vô cùng viên mãn. Nghĩ đến đây nàng gồng mình tập trung sức lực chống chọi. Cánh cửa bật mở, Đồng Yên Vụ xiêm áo chưa kịp chỉnh tề đã bị Mộ Viễn Kỳ xách vào. Lời của Cẩm Giai Hạo vừa hay lọt vào tai bà, Đồng Yên Vụ bỏ hòm thuốc xuống, vỗ một cái trời giáng vào đầu hắn: “Ăn nói bậy bạ, cút ra!” Dứt lời bà quay sang hai người kia quát lên: “Các ngươi nữa, cùng cút ra ngoài đi!” Ba người họ tay chân bối rối không biết làm thế nào đành xếp hàng đứng nép một bên, yên lặng nhìn Như Ý dẫn đầu đoàn nha hoàn mang ít đồ tẩm bổ tới. Đồng Yên Vụ bước đến xem tình trạng của La Khả Tiệp. Từng cơn đau bụng sinh lúc ngắn lúc dài kéo đến. Bà bón cho nàng ít thức ăn lỏng. Ba người kia đứng nhìn đoàn người hoảng loạn bước đi như chạy kia, càng nóng lòng bước đến giúp một tay. Nào ngờ tay chân ba nam nhân càng luống cuống vụn về hơn cả khiến tình trạng tệ hơn. Bát canh sâm vừa đặt vào tay Đồng Yên Vụ đã rơi xuống đất vỡ nát. Cẩm Giai Hạo chột dạ quát nha hoàn bên cạnh: “Lóng ngóng cái gì? Còn không ra ngoài chuẩn bị bát canh khác!!!” Nha hoàn kia tái mặt vội vàng chạy đi. Đồng Yên Vụ liếc Cẩm Giai Hạo một cái sắc lẻm, trầm giọng cảnh cáo: “Các ngươi liệu hồn, đứng yên một chỗ cho lão nhân!” Ba nam nhân nào đó ngoan ngoãn gật đầu, lại xếp hàng đứng cạnh giường. La Khả Tiệp mê man, trước mắt đều mơ hồ. Nàng chỉ nghe giọng nói Đồng Yên Vụ bên cạnh không ngừng bảo nàng “Gắng một chút, một chút nữa thôi, ngươi sẽ được nhìn thấy bảo bối của mình. Là bảo bối người chăm bẵm mong chờ từng ngày đó Tiểu Đào Nhi.” Bảo bối, bảo bối… tiềm thức nàng cứ quanh quanh quẩn quẩn, đau đớn trong bụng không ngừng ập đến như sóng, sóng sau mạnh hơn sóng trước khiến nàng nhịn không được bật ra tiếng rên. Ba người kia vừa nghe thấy đã nhảy nhỏm lên. Cẩm Giai Hạo bước đến lay mạnh vai Đồng Yên Vụ: “Lão bà, bà đang làm cái gì vậy? Tiểu Tiệp đang đau đến mê man rồi!” “Máu! Máu nhiều quá!” An Hành đem chậu nước ấm đầy máu đẩy qua cho Mộ Viễn Kỳ, trên mặt đều đã ướt đẫm nước mắt. Mộ Viễn Kỳ nhìn chậu nước chỉ toàn màu đỏ, đáy mắt sâu thêm một tầng, cơ miệng cứng lại, cũng không nhận thức bản thân nói gì: “Lão bà, hay là…hay là không sinh nữa được không?” Đồng Yên Vụ đen mặt, ba tên tiểu tử này… “Biến!” Bà nghiến răng, chỉ một cái vung tay đã tạo đủ lực đẩy ba người họ ra ngoài, đóng sầm cửa lại, còn không ngại kèm theo câu nói: “Các ngươi ra ngoài để Tiểu Đào Nhi an tâm sinh hài tử!” Thật là ồn ào! Bọn họ ra ngoài rồi bên trong phòng sinh mới lấy lại bầu không khí nghiêm túc. Tiểu tỳ nữ bước đến lau mồ hôi trên trán Đồng Yên Vụ, lại đưa cho bà miếng nhân sâm để La Khả Tiệp ngậm vào. Đáng ra theo đúng thời gian bà tính toán thì đến tiết Hàn Lộ La Khả Tiệp mới sinh, nhưng không hiểu sao đứa trẻ này lại nóng lòng muốn chào đời như vậy. Sinh sớm quả thật mang theo rất nhiều nguy cơ. Ba người kia đứng bên ngoài đập cửa chán chê rồi lại đi qua đi lại. Tay chân người nào người nấy đều lạnh ngắt. Cẩm Giai Hạo đã lẩm nhẩm đọc đủ cả một bộ phật kinh. Hai canh giờ trôi qua, tỳ nữ đi ra đi vào mấy đợt đều cầm trên tay mấy chậu đồng nhuốm màu máu. Ba người kia định nhân lúc tỳ nữ đi ra mà xông vào nhưng cửa vừa mở ra đã lập tức đóng sập lại. Nghe tiếng kêu rên của La Khả Tiệp, ba người bọn họ tưởng như từng thớ thịt trên người bị cứa ra từng mảnh. Giọng đọc của Cẩm Giai Hạo cũng ngắt quãng nghèn nghẹn. Không biết qua bao lâu bọn họ đã không còn nghe tiếng của La Khả Tiệp, thay vào đó là tiếng khóc lanh lảnh như chuông ngân. Ba người họ sững sờ mở to mắt, cánh cửa gỗ lúc này mới mở ra. Đồng Yên Vụ cả người toàn mồ hôi ôm tiểu hài tử nhỏ xíu bọc trong tả lót bằng vải bông mềm. Bà dỗ dành tiểu hài tử, mỉm cười nói: “Bảo bối của các ngươi đây, là một tiểu nam hài lanh lợi.” Mộ Viễn Kỳ ngơ ngác, bất tri bất giác đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy tiểu bảo bối. Thật nhẹ, thật ấm. Chàng cứng ngắt cúi đầu nhìn đứa trẻ. Cả người bé con đỏ hỏn, ướt át, hai mắt chưa mở hẳn, cái miệng nhỏ nhắn mím mím lại dường như vô cùng ủy khuất. Cũng đúng thôi, người ta mới ra đời đã bị lão bà nào đó vỗ vào mông, khóc ré lên một hồi. Cẩm Giai Hạo và An Hành chụm lại, vòng mắt đều đỏ cả lên nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn nằm trong miếng vải bông. “Bảo bối.” Bọn họ khe khẽ gọi. Đứa trẻ nào đó dường như cảm nhận được hơi ấm của phụ thân liền cọ nguậy vài cái, khoé môi hơi cong lên như mỉm cười. “Khả Tiệp… Khả Tiệp sao rồi?” “Tiểu Tiệp?” “Tiệp Tiệp…” Cẩm Giai Hạo và An Hành kích động đẩy Đồng Yên Vụ sang một bên, vội vàng xông vào. Đồng Yên Vụ trợn mắt, vừa hét lên vừa chạy theo bọn họ: “Tiểu Đào Nhi vừa sinh xong, hao tổn khí lực rất lớn cần được nghỉ ngơi. Các ngươi nhìn một cái thôi rồi cút ra ngay cho lão nhân!” Mộ Viễn Kỳ ôm bảo bối trong tay đứng chôn chân tại chỗ nhìn La Khả Tiệp mệt mỏi nhắm mắt nằm trên giường. Bao nhiêu xúc cảm trong chàng đều cứng lại. Chàng khuỵ gối xuống trước cửa phòng, cúi đầu ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Tiết Bạch Lộ ngày ấy trời thanh gió mát, Bạc đào phủ của bọn họ từ tiền viện đến hậu viện đều xen chút vị ngọt. `⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫ Bên trong Ngự thư phòng, Hạ Chính Nghiên ngồi phê duyệt tấu chương, Cao thái giám mang một phong thư vào. Hắn ngẩng mặt lên, lơ đãng nói: “Đọc đi.” rồi lại cúi đầu xem tấu chương. Cao thái giám vang lệnh, vội vàng mở phong thư ra. Dòng chữ bên trong khiến ông ta phải tròn mắt. Ông ta đảo mắt nhướng mày nhìn Hạ Chính Nghiên mấy lần, thấy hắn vẫn an tĩnh ngồi xem sớ, dường như không quan tâm mấy. Nhưng thân đi theo hắn đã lâu, lão biết hắn những sáu phần, ngoài mặt là như vậy nhưng nếu không để tâm hắn sẽ chẳng để ông chen ngang lúc đang xem sớ như vậy. Hơn nữa bức thư này còn là từ người kia mang đến. Lão nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm đọc nội dung bức thư cho Hạ Chính Nghiên nghe: “Phu nhân đã sinh.” Bốn chữ, chỉ vỏn vẹn bốn chữ đã khiến bàn tay cầm bút của Hạ Chính Nghiên khựng lại, giọt mực rơi xuống làm hỏng cả quyển tấu chương vừa phê. Chỉ nghe rắc một tiếng, cây bút gãy làm đôi, ánh mắt của hắn nhìn thì trấn tĩnh nhưng giọng nói âm trầm lạc hẳn đi đã bán đứng hắn: “Đốt bức thư đó đi.” Cao thái giám vâng vâng dạ dạ, vừa quay lưng đi đã bị Hạ Chính Nghiên gọi lại: “Hôm trước La tứ tiểu thư đã về La gia lại mặt rồi phải không?” “Tâu hoàng thượng, dạ phải.” Dứt lời lão lại hé mắt dò xét Hạ Chính Nghiên giây lát rồi cúi đầu nói tiếp “Thần được biết lúc La tứ tiểu thư về La gia chỉ Hà thị và Trương thị ra đón, bữa cơm tối cũng là ba người bọn họ cùng nhau ăn.” Hạ Chính Nghiên nghe vậy sóng mắt cũng không động, chỉ phất tay bảo lão ta lui xuống. Cánh cửa Ngự thư phòng vừa khép lại, bên trong chỉ còn mỗi Hạ Chính Nghiên. Hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt trầm xuống. Lúc trước vừa hồi kinh đã ngã bệnh, hắn nghe nói mẫu hậu mang La Khả Tiệp ra đánh mười ba tiên, sau đó mới vờ như thỏa hiệp với nàng, cho nàng từ quan. Nào ngờ bà ấy to gan đến độ giả truyền thánh chỉ, điều động cấm vệ quân bao vây La Khả Tiệp, hơn nữa còn mượn sức cả đoàn người của Đàm Ấu Lăng kia chèn ép tướng sĩ dưới trướng La Khả Tiệp, bắt gia quyến của Tiết Doãn ra uy hiếp hắn nghe lệnh. Đến khi Hạ Chính Nghiên biết chuyện bên ngoài cửa cung sấm chớp giáng xuống liên tiếp mười ngày, không một ai dám bước chân ra khỏi cửa. Nghe đâu Đồng Yên Vụ đã cứu La Khả Tiệp mang đi, ba phu quân của nàng ta quỳ ngoài Kỳ Bảo Trang suốt mấy ngày nhưng không nhận được chút động tĩnh gì. Rồi cả bọn họ cũng biến mất. Toàn bộ biến mất không một dấu vết. Hạ Chính Nghiên hất toàn bộ tấu chương trên thư án xuống. Chiếc chuông nhỏ rơi xuống đất kêu đinh đang. Hắn cúi đầu nhặt lên, hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng khiến ai ngửi thấy tinh thần phút chốc như treo trên chín tầng mây, lâng lâng bay bổng. Hắn vuốt ve chiếc chuông, khối hương liệu bên trong lăn qua lăn lại trêu đinh đang. Bỗng dưng trước mắt hắn hiện ra dáng hình thiếu nữ. Nàng thuỷ chung bảo hộ phía sau hắn, bất cứ lúc nào hắn quay lại cũng có thể nhìn thấy nụ cười của nàng. Dần dần nụ cười ấy biến thành những cái cúi đầu quy củ nhàm chán khiến hắn quên mất sự tồn tại của nàng. Đến khi nàng gọi hắn một tiếng “điện hạ” như quen mà xa lạ, hắn mới phát hiện ra thời gian qua dù hắn lãng quên nàng nhưng nàng vẫn thủy chung một lòng vì hắn. Vậy mà lúc hắn tỉnh ngộ nàng đã không còn ở phía sau. Nụ cười năm nào chỉ còn là hoài niệm. Nàng đã sinh hài tử vì kẻ khác mất rồi. `⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫`⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫ Chiều muộn, ánh mặt trời lay lắt trượt trên tán bạc đào khe khẽ lay lay, mang theo chút hương nhè nhẹ thổi vào gian phòng ấm. La Khả Tiệp mơ hồ hé mi mắt mù sương. Vừa nhìn rõ cảnh vật phía trước, nàng đã vội cất tiếng gọi: “Bảo bối.” “Khả Tiệp / Tiệp Tiệp nàng tỉnh rồi!” Mộ Viễn Kỳ và An Hành ngồi bên giường vội vàng kêu lên. Cẩm Giai Hạo đang ôm tiểu bảo bối liền chạy lại, đặt bé con xuống nằm cạnh nàng: “Đừng động, vi phu ôm bảo bối đến cho nàng. Nàng nhìn xem, bảo bối có phải rất giống nàng không?” Kỳ thực vừa mới sinh xong cảm giác đau đớn vẫn còn lưu lại trên người khiến La Khả Tiệp không thể ngồi dậy được, nàng hơi nghiêng người sang, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên người bé con nho nhỏ ấm ấm bên cạnh, chỉ sợ dùng sức một chút sẽ làm đau con. Nhìn bé con tròn tròn, da dẻ có chút đỏ lại non mịn khiến người khác sờ vài cái liền nghiện, hơi thở nhè nhẹ từ chiếc mũi xinh xinh lướt qua tay La Khả Tiệp. Bé con ngủ mất rồi. Dường như cảm nhận được mẫu thân đang vuốt ve, bảo bối ôm lấy ngón tay nàng kéo lên miệng mút. Cảm giác ướt át khiến tim La Khả Tiệp rúng động, vòng mắt bất tri bất giác đỏ lên. Đây là hài tử của nàng, những ngón tay bé nhỏ kia đang nắm lấy tay nàng. Cảm giác hạnh phúc lâng lâng hoàn toàn xoá mất cơn đau kéo dài suốt mấy canh giờ kia. Thấy nàng vui vẻ đến muốn khóc như vậy, Mộ Viễn Kỳ liền vén phần tóc lũ rũ trên trán nàng sang một bên, tươi cười nói: “Ta thấy đôi mắt của bảo bối rất giống nàng.” “Lão đại nói xạo nha, bảo bối rõ ràng ngủ suốt, làm sao có thể nhìn ra đôi mắt giống Tiệp Tiệp.” An Hành bĩu môi xen ngang “Tiểu Hành thấy cái mũi nhỏ nhỏ của Điềm Điềm mới giống Tiệp Tiệp nha.” “Ta được bồng Điềm Điềm trước, lúc các ngươi rối ra rối rít giành chỗ mai phục giường của Khả Tiệp, Điềm Điềm đã mở mắt ra nhìn ta. Cho nên chỉ ta mới thấy.” Mộ Viễn Kỳ khoanh tay, cao giọng đắc ý. “Ngươi lại ba hoa chó mèo.” Cẩm Giai Hạo hừ lạnh “Ta thấy Điềm Điềm chỗ nào cũng giống Tiểu Tiệp, ngươi xem mặt này, mũi này, môi này, cả chân mày và mi mắt cũng giống.” “Điềm Điềm?” La Khả Tiệp nhỏ giọng xen ngang, cắt đứt trận đấu võ mồm của bọn họ. Ba người nhìn nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ. Mộ Viễn Kỳ hừ một tiếng không thèm để ý đến Cẩm Giai Hạo, trực tiếp ngồi xuống bên giường, nắm tay La Khả Tiệp dịu giọng nói: “Bảo bối còn nhỏ, vốn định để lớn một chút sẽ do nàng đặt tên chữ nên bọn ta đặt tục danh cho bảo bối trước. Bảo bối gọi là Điềm Điềm. Nghe có hay không?” Điềm Điềm, Điềm Điềm, thật dễ gọi. Đúng là chỉ cần chạm vào bé con đã thấy ngọt ngào rồi. (Điềm nghĩa là ngọt nhé) “Tên rất hay.” La Khả Tiệp cong môi cười, vừa định ôm bảo bối thêm một chút, trước mắt đã mơ hồ nhoè đi. Đồng Yên Vụ đột nhiên đạp cửa nhảy vào, nghiến răng nói: “Đã hết giờ thăm nom, các ngươi mang Điềm Điềm sang phòng bên cho ta bón thuốc, để Tiểu Đào Nhi nghỉ ngơi nhiều một chút!” Cẩm Giai Hạo và An Hành chưa kịp nói gì đã bị Đồng Yên Vụ nắm cổ áo lôi đi. Mộ Viễn Kỳ vội vàng ôm bảo bối chạy theo trước khi lão bà nào đó dùng vũ lực. Bà đối với việc Điềm Điềm sinh ra thiếu một tháng có chút nóng nảy, còn thề với trời sẽ tận lực bồi bổ để bé con khỏe mạnh hơn hẳn. Chàng quyến luyến dùng một tay kéo chăn đắp ngang người La Khả Tiệp rồi nhẹ nhàng rời phòng, khép cửa lại. La Khả Tiệp hé mi mắt nhìn tia nắng mong mạnh lọt qua khe cửa, trong đầu vừa vặn xuất hiện một cái tên “Bạch Lộ”. Trời trong xanh, nắng nhè nhẹ, gió mát hoa thơm, muông chim ca hát, bạc đào nhảy múa trong sân. Quả thật là cảnh sắc tươi đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]