Lời Mộ Viễn Kỳ vừa dứt bầu không khí xung quanh liền đặc quánh lại, nặng nề, choáng ngợp. Đoan Mộc Thục Nhi nhếch miệng cười, phẩy tay nói một câu không liên quan đến nàng ta rồi cùng huynh trưởng trở về Hành Cung. Hành động của nàng ta phần nào giúp những người ở đây tỉnh táo lại. La Thuỳ Khê chớp mắt hoàn hồn, nhướng mày e ngại nói:
"Nhị tỷ phu, ta biết huynh lo cho nhị tỷ, nhưng huynh đả thương Nữ vương Bích Quốc chính là phạm thượng, tội không thể tha."
La Thuỳ Khê vừa dứt lời trên má đột nhiên bị tát hai bạt tai. Nàng ta lảo đảo ngã phịch xuống. Người ra tay lần này lại là Cẩm Giai Hạo, đôi mắt hắn hằn tia máu đỏ rực, nghiến răng chửi:
"Câm miệng cho ta! Còn nói thêm lời nào, lão tử lấy mạng ngươi, moi tim ngươi thế cho Khả Tiệp!!!!"
La Thuỳ Khê bị bộ dạng phát điên của hắn dọa kinh hồn bạt vía. Nàng ta lết thân mình sang nắm lấy tay áo Hạ Chính Nghiên, rối rít nói:
"Hoàng thượng, người phải làm chủ cho muội. Hoàng thượng!"
"Đủ rồi!" Hạ Chính Nghiên hất ngã La Thuỳ Khê, đanh giọng quát "Nhị tỷ của ngươi ở bên trong sống chết chưa rõ, ngươi còn tâm trí ở đây gây chuyện thị phi?"
"Nàng đã chết rồi!!!"
Cẩm Giai Hạo gào lên, vô cùng đau đớn. Giới hạn cuối cùng của Mộ Viễn Kỳ vì một câu này mà vỡ tan. Thế giới xung quanh dường như không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
"Không thể nào."
Chàng lẩm nhẩm, trước mắt mọi thứ đều mờ nhạt, không thể thấy rõ đâu là cỏ cây, đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tam-phu/1511448/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.