Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Ngón tay bóng đen kia dừng trên cổ gã A, ba ngón tay khóa chặt vào trong.
“A, a, a.” Quai hàm gã A bị trật, chỉ phát được ra những từ đơn yếu ớt.
Có lẽ là xin tha, mà cũng có lẽ là cầu cứu.
Giờ phút này, gã A còn tưởng rằng mình sẽ chết luôn ở đây. Nhưng khi cổ họng gã đau đớn đến mức sắp nôn, bóng đen kia lại buông gã ra.
Gã A gục ra đất, cổ vẫn nghiêng một góc chín mươi độ, cứng đờ, tạm thời không thể xoay lại.
Gã ta vui mừng, bởi ít nhấn còn giữ được cái mạng.
Giây sau, cửa sổ phòng thay đồ được mở, kêu “két” một tiếng.
Nghê Yến Quy đứng trước cửa sổ.
Cô đứng ngoài sáng, còn gã ở trong tối. Mới đầu, cô không nhìn thấy gã ở bên dưới, híp mắt lại nhìn mới phát hiện có một người nằm trong bụi cỏ, gương mặt và thân hình mờ nhạt chẳng rõ.
“Ai đấy?” Nghê Yến Quy gọi to.
Tư thế đứng dậy của người kia trông rất kỳ quặc, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cô muốn đuổi theo, nhưng khóa cửa sổ lại bị rỉ sét, ấn mấy lần nhưng không mở được. Nghê Yến Quy chạy ra ngoài phòng thay đồ, la lên: “Có người ngoài cửa sổ!”
Phía lớp học yên lặng chốc lát, sau đó vang lên tiếng bước chân lộn xộn, mọi người chạy ùa ra ngoài.
Đồng thời, có một người chạy về phía cô, người ấy là Ôn Văn. Anh ta hỏi: “Bạn Tiểu Nghê, em không sao chứ?” Mới nãy anh ta nói quá tự tin, giờ quê một cục, gương mặt trắng bệch cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-son-duong-duoi-duoi-ho-ly/239498/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.