Phượng Thiển để Hú nhi ngồi ở trên đùi mình, một tay ôm bé, một tay lắc trống bỏi kêu "Bang bang bang". Hi phi nhìn không vừa mắt, tức giận đến công tâm, cũng không giống như trước kia biểu hiện rõ ràng ra ngoài, giọng điệu ôn nhu nói một tiếng: “Thiển Nhi đừng đùa, Hoàng Thượng và Tề vương đang nói chuyện." Phượng Thiển đang chơi sung sướng, vừa nghe thấy tiếng nàng ta liền cảm thấy mất hứng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng nói cũng đúng, quả thật tiếng trống bỏi rất to. Miệng nhỏ mím lại, cũng không để ý nàng, động tác trong tay ngừng lại. Quân Mặc Ảnh không đoán được vật nhỏ dễ nói chuyện như vậy, vốn tưởng rằng nàng sẽ giống lúc chuẩn bị xuất cung, Hi phi nói nàng đi chậm, nàng liền trực tiếp hỏi mình một tiếng: "Ngươi chờ sốt ruột sao?", như vậy tất nhiên hôm nay sẽ hỏi một tiếng "Ngươi ngại to sao?" mới đúng. Lại không nghĩ tới, hôm nay vật nhỏ nhu thuận như thế, ngay cả lời Hi phi nói cũng không phản bác. Chỉ là dáng vẻ ủy khuất kia, thật sự là... Thở dài, Quân Mặc Ảnh vẫy tay với nàng: "Thiển Thiển, lại đây." Phượng Thiển ngẩng đầu nhìn hắn, tràn đầy nghi ngờ: “Để làm gì?" Nói là hỏi như vậy, nàng vẫn rất phối hợp ôm Hú nhi đi qua. Quân Mặc Ảnh đứng lên, trực tiếp cướp lấy bánh bao nhỏ trong lòng nàng, ôm chặt lấy. Sau đó mới thấp giọng nói: “Từ sau khi Hú nhi đầy tháng, trẫm chưa gặp đứa nhỏ này, trẫm cũng ôm một lát." "..." Phượng Thiển nhìn thoáng qua hai tay rỗng tuếch của mình, nhất thời càng ủy khuất. "Không phải ngươi đang nói chuyện sao? Sao lại tranh ôm đứa bé với ta!" Thật sự hơi quá đáng! Một người hai người đều đến khi dễ nàng! Quân Mặc Ảnh không để ý nàng, để Lý Đức Thông đặt một cái ghế dựa bên cạnh mình, lúc này mới nói: “Ngồi đi, không phải làm thế này ấm áp hơn sao, sao phải ôm làm gì?" Phượng Thiển hừ một tiếng, ngồi xuống. Quân Hàn Tiêu "Sách" một tiếng, tiểu cô nãi nã, thật sự là không hiểu khổ tâm của hoàng huynh. Nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hoàng huynh ôm đứa nhỏ bao giờ? Mượn Hằng nhi mà nói, tuy hoàng huynh yêu thương nó, nhưng mấy năm đến phủ thất đệ, cũng chưa bao giờ thấy hắn ôm. Hôm nay ôm Hú nhi, chỉ có thể nói là ngoại lệ. Còn không phải lo lắng tiểu cô nãi nãi ủy khuất, cho nên mới gọi nàng tới sao? Còn về ôm Hú nhi, hoàn toàn chính là không muốn nàng mệt thôi. Muốn nói Hi phi cũng thật là, cả ngày bới lông tìm vết, chỉ e thiên hạ không loạn. Cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày hoàng huynh thu thập nàng! Quân Hàn Tiêu lắc đầu, đối với nữ nhân có thể đoán được tương lai tỏ vẻ không chút đồng tình. Chỉ có thể nói, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng là xứng đáng. Đến lúc trở về, còn không biết chịu bao nhiêu dạy dỗ. "Thất đệ, đứa nhỏ này cũng thật có tiền đồ. Mới bé như vậy, chỉ biết chui trong lòng thẩm thẩm xinh đẹp." Quân Hàn Tiêu cười xấu xa chế nhạo nói. Tề vương có chút ngượng ngùng: “Lục ca chỉ thích nói bậy, tiểu hoàng tẩu đừng để ở trong lòng." Sắc mặt Phượng Thiển đỏ bừng, may mà đột nhiên nhớ tới cái gì, mở to hai mắt, nói: “Không phải nói cháu giống bá bá sao? Chỉ sợ Hú nhi như vậy, chắc là học Đoan vương gia ngài đi?" Hừ hừ, tiểu tử, cho ngươi ngầm châm chọc cô nãi nãi này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]