🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hằng nhi, đừng để ý thẩm thẩm ngươi." Quân Mặc Ảnh mỉm cười, nắm tay Phượng Thiển, không cho nàng đi gây tai họa cho đứa nhỏ ba tuổi: "Nàng đó, cả ngày thích hồ ngôn loạn ngữ, không một câu nói thật."
"..."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Hằng nhi cũng hiểu ra: “Hóa ra là như vậy."
Đối với lời Quân Mặc Ảnh nói, bé không nghi ngờ. Tuy rằng bé còn nhỏ, cũng chỉ gặp qua hoàng bá bá vài lần, nhưng dưới sự  dạy dỗ của phụ vương và mẫu phi, bé biết, đây là người giỏi nhất trên đời này. Một người như vậy, tự nhiên là sẽ không lừa mình, vậy chỉ có thể là tiểu thẩm thẩm đang nói dối.
Bé hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy nghiêm túc nhìn Phượng Thiển: “Sao thẩm thẩm có thể nói dối? Hằng nhi là tiểu hài tử còn biết nói dối là không đúng, thẩm thẩm lớn như vậy, không xấu hổ sao!"
Dựa vào!
Phượng Thiển nổi giận, ngươi mới lớn bao tuổi, hiện tại cô nãi nãi phong nhã hào hoa, phong nhã hào hoa có được không!
Xú tiểu tử, một chút đáng yêu cũng không có!
Quân Mặc Ảnh cố nén cười, cho Hằng nhi một ánh mắt tán thưởng, còn làm như có thật gật đầu, quay đầu lại nhìn Phượng Thiển.
"Quả thật, người thẩm thẩm là ngươi, thật sự là không biết xấu hổ."
Phượng Thiển rơi lệ, chạy đến cầu an ủi trên người bánh bao nho nhỏ.
Thật ra bánh bao nhỏ cực thích nàng, vốn bị Vương phi ôm, thấy nàng đi qua, thế nhưng vươn tay về phía nàng, cười khanh khách không ngừng: “Tỷ tỷ, ôm một cái, tỷ tỷ."
"Cũng là ngươi ngoan!" Phượng Thiển cảm động ứa nước mắt.
Tề vương phi có chút ngượng ngùng, kéo bánh bao nhỏ lại, cũng không biết bé nghe hiểu hay không, liền nói: “Hú nhi không được gọi bậy, đây là thẩm thẩm. Thẩm thẩm mệt, không thể ôm ngươi."
"Không có gì không có gì, ta không thấy phiền!"
Phượng Thiển làm bộ đoạt lấy Hú nhi từ tay Vương phi, không quay đầu nói với Quân Mặc Ảnh: "Ngươi mau bảo bọn họ mang trống bỏi lên, nhanh lên nhanh lên, khẳng định Hú nhi sẽ thích!"
Mọi người cả kinh đến mức cằm sắp rơi xuống.
Quân Mặc Ảnh khoác tay, Lý Đức Thông hiểu ý, lau mồ hôi lạnh lui ra ngoài.
Ám vệ rất nhanh mang trống bỏi đến, mặc dù mọi người đã nghe Phượng Thiển nói qua đó là tất cả trống bỏi của tiểu thương đó, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi hoảng sợ.
Ba cái bao tải to?!
Tề vương và Đoan vương không tự chủ được nhìn về phía Quân Mặc Ảnh: "Tiểu cô nãi nãi hồ nháo cũng thôi, ngài liền tùy nàng xằng bậy?
Người còn lại không dám biểu hiện ra ngoài, đành phải yên lặng cân nhắc vấn đề này trong lòng.
Quân Mặc Ảnh trực tiếp không nhìn, để mặc Tề vương nói.
Phượng Thiển ôm Hú nhi còn không chịu an phận, Tề vương phi sợ tới mức ở bên cạnh che chở hai người.
Quân Mặc Ảnh thường nhìn nàng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Vật nhỏ này, bản thân vẫn là đứa nhỏ, lại muốn học người ta ôm đứa nhỏ, cũng khó trách dọa Tề vương phi thành như vậy.
"Nàng để ý chút, đừng để Hú nhi ngã."
Phượng Thiển hớn hở lắc đầu: “Sẽ không, nếu bị ngã, ta sẽ làm điệm thịt cho bé!"
Tề vương thở dài, nếu thật như thế, chỉ sợ hoàng huynh càng đau lòng được không?
Cuối cùng Phượng Thiển không thể tự mình đi lấy trống bỏi, bị ánh mắt Quân Mặc Ảnh mạnh mẽ ngăn lại, trống bỏi là Lý Đức Thông đưa cho nàng.
"Hú nhi, bánh bao nhỏ, tỷ tỷ cho ngươi này." Phượng Thiển cười, mặt mày rạng rỡ: "Về sau trưởng thành, cũng không thể học ca ca, phải giống hiện tại gọi ta là tỷ tỷ, biết không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.