“Ừm.” Quyền Mạch Ngự thì thầm, vỗ nhẹ vào lưng Tư Tuyết.
Tư Tuyết phát hiện chỉ cần nàng ngủ chung với Quyền Mạch Ngự là nàng rất dễ nằm mơ.
Đêm nay nàng lại mơ nhưng những gì xảy ra trong mơ không phải là Lăng Chiến đi vào giấc mơ nàng nữa, cũng không nhìn thấy bất kỳ ai.
Nàng chỉ thấy khung cảnh biển lửa ngợp trời, không có điểm cuối.
*
Sáng sớm hôm sau, lúc Tư Tuyết thức giấc, bên cạnh không còn ai.
Tư Tuyết nhìn vị trí trống không bên cạnh, ngáp một cái, nằm lăn qua chỗ của Quyền Mạch Ngự ngủ tiếp.
Mười phút sau, Tư Tuyết mơ màng mở mắt ra, nàng thử thức dậy nhưng ngồi dậy được một nửa lại nằm trở lại giường.
Thức dậy thất bại.
Nàng sao thế nhỉ? Sau khi đến đây nàng không thèm rời giường nữa.
Nếu để boss nàng biết chắc chắn sẽ mắng nàng chết, nhốt nàng lại nhưng cảm giác này cũng rất tuyệt. Nàng được ngủ đến khi tự thức, còn được nằm nướng, so với cuộc sống trước kia một ngày được ngủ hai tiếng đã là xa xỉ lắm rồi…
“Thức rồi à?” Giọng nói gợi cảm của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai.
Tư Tuyết ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng ở mép giường.
Trời ơi chói mắt quá, đẹp trai dữ dội… Không chịu nổi.
“Ừm.” Tư Tuyết ngáp một cái, gật đầu kéo chăn.
“Nhưng ta định ngủ tiếp, có ánh nắng mặt trời nên người đi tìm thứ gì đó che cho ta được không?” Xem ra nàng nên bảo Thanh Nha làm cho nàng một cái bịt mắt.
“Không ăn sáng à? Chưa chịu dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203765/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.