Thanh Nha cứ ngồi bên cạnh như thế rồi nhìn động tác của Tư Tuyết, chưa nói một câu nào. 
Từ ngày đầu tiên Tư Tuyết bắt đầu ở đây vẫn luôn che chở cho nàng ấy, bây giờ Tư Tuyết muốn đi rồi, nàng ấy thật sự không nỡ. 
Nhưng có thể làm gì chứ, tính cách của Tư Tuyết vốn không thể trói buộc ở đâu cả. 
Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thanh Nha vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Quyền Mạch Ngự đang đi đến, nàng ấy giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống đất. 
“Tham kiến Hoàng thượng.” Thanh Nha nhỏ giọng nói. 
Ở Cô Vực này nàng ấy sợ Hoàng thượng nhất, khí lạnh trên người Hoàng thượng khiến người ta không dám đến gần. 
Nhìn động tác của Thanh Nha, Tư Tuyết nhíu mày quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng nhìn mình. 
“Ngươi lui xuống trước đi.” Quyền Mạch Ngự nhìn về phía Thanh Nha, trầm giọng nói. 
“Vâng ạ.” Thanh Nha vội vàng vâng lời, đứng dây lùi xuống. 
Sau khi Thanh Nha rời đi, Quyền Mạch Ngự ngồi xuống đối diện Tư Tuyết, Tư Tuyết cũng không có phản ứng gì cả, tiếp tục nằm sấp xuống bàn, chơi đùa với chén trà. 
Quyền Mạch Ngự ngồi đối diện Tư Tuyết im lặng hồi lâu. 
“Hôm nay ta nói những lời kia đúng là khá đường đột.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng. 
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì dừng động tác trong tay lại, ngước mắt nhìn hắn. 
“Đúng là trẫm nên nghĩ đến cảm xúc của ngươi…” Quyền Mạch Ngự tiếp tục nói. 
Vẫn chưa nói xong thì Tư Tuyết đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203747/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.