“Vậy lời nói của ngài có ý gì?” Tư Tuyết sững sờ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, chậm rãi hỏi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự đưa tay ôm lấy Tư Tuyết, cúi đầu hôn nàng.
“Nếu ngươi muốn gả thì cũng chỉ có thể gả cho trẫm.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, trầm giọng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết ngẩn người, không nói gì cả.
“Chủ tử, hình như ngài hiểu lầm rồi, ta vẫn chưa muốn xuất giá, ta chỉ…” Tư Tuyết nhỏ giọng nói.
“Chỉ cái gì? Bán một trăm bắp cải trắng sau đó rời đi đúng không?” Quyền Mạch Ngự trực tiếp cắt lời nàng.
Tư Tuyết im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu. Ăn ngay nói thật, vốn dĩ lúc đầu nàng cũng định làm vậy.
“Trẫm vẫn nên đi giết hết bọn chúng mới được.” Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, nói rồi xoay người muốn rời đi.
Vừa đi một bước thì khuỷu tay của Quyền Mạch Ngự đã bị Tư Tuyết kéo lại.
“Chủ tử đừng tức giận.” Tư Tuyết nhỏ giọng vuốt lông cho Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự quay đầu nhìn Tư Tuyết: “Được, ngươi không đi thì trẫm sẽ không tức giận nữa.”
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó mấp máy môi, không nói gì nữa.
Thấy Tư Tuyết như vậy thì không hiểu sao Quyền Mạch Ngự lại thấy tâm trạng phiền muộn, hắn nắm lấy tay Tư Tuyết, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng.
“Cuối cùng có bằng lòng ở lại hay không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Ta… ta muốn suy nghĩ một chút.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, nhỏ giọng nói.
Chuyện quan trọng như vậy, suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203746/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.