Nói xong Tư Tuyết ngẩng đầu vẫy tay với Vân Hiên và Hàn Hâm, ý bảo bọn họ xuống đây.
Hai người sững sờ, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cùng nhảy xuống theo, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sao những người này không đi cầu thang mà cứ nhảy như vậy chứ?
“Tiểu nữ bất tài, chỉ tuỳ tiện biểu diễn một chút thôi.” Tư Tuyết tiếp tục chắp tay nói.
Thật ra lúc Tư Tuyết vừa nhảy xuống sân khấu thì khán giả đã ngây người rồi.
Dường như Tư Tuyết có một loại ma lực, chỉ cần một ánh mắt đã đủ để quyến rũ ba hồn bảy vía của bọn họ. Vẻ đẹp của Điệp Y còn cần nhảy múa mới có thể đẹp như vậy, mà Tư Tuyết chỉ cần đứng đó cũng đã đẹp một cách hoàn mỹ rồi.
Vân Hiên và Hàn Hâm lấy ra một đống ván gỗ đặt trên sân khấu, khán giả dường như đã sững sờ hết cả, chỉ biết ngơ ngác nhìn bọn họ, không biết họ đang muốn làm gì.
“Huyết cô nương, hai nam nhân này sẽ không biểu diễn cùng ngươi chứ?” Đột nhiên có một người hét to.
Theo tiếng hét này những người khác cũng bắt đầu phụ hoạ.
Nghe họ nói vậy, Tư Tuyết thoáng ngước mắt nhìn người kia, người kia lập tức sững người, chỉ đối mặt với Tư Tuyết một chút mà não của hắn ta dường như trống rỗng, toàn bộ hồn phách như bay mất.
“Đừng gọi ta là Huyết cô nương, khó nghe muốn chết, gọi ta là Tiểu Bản cô nương.” Tư Tuyết cười nói với người kia.
Thấy nụ cười này thì người kia lại sững người lần nữa, ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203727/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.