“Tư Tuyết, ngươi chắc chắn tiết mục của ngươi cũng được coi là tài nghệ sao?” Vân Hiên nhìn những nữ tử kia biểu diễn thì ghét bỏ nhìn về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết lập tức ngẩn người, im lặng hai giây.
“Sao lại không tính chứ? Mới lạ đặc biệt, không còn gì tốt hơn nữa.” Tư Tuyết nói cực kỳ nghiêm túc.
Vân Hiên xì một tiếng, không nói gì thêm.
Tài nghệ mà những nữ tử kia biểu diễn dường như đều giống nhau, không đánh đàn thì là nhảy múa, Tư Tuyết xem hồi lâu cũng đã thấy phiền rồi.
“Sao mãi vẫn chưa đến ta vậy!” Tư Tuyết bực bội hét lên một tiếng.
Tiếng hét này mau chóng bị chôn vùi trong tiếng ồn của đám đông.
Dần dần khán giả cũng mất kiên nhẫn nhưng lại không có ai rời đi cả, dường như họ đang chờ đợi một người nào đó lên sân khấu.
Tư Tuyết chớp mắt nhìn, nếu đoán không sai thì người lên sân khấu ngay trước nàng là Điệp Y.
“Đến lượt Điệp Y rồi!” Trong đám người đột nhiên có người hét to.
Hai mắt Tư Tuyết sáng lên, xốc lại tinh thần.
Ngay sau đó lầu trên lầu dưới cùng đồng loạt hết vang, trong tiếng hét đều là Điệp Y, dường như muốn hét điếc cả tai Tư Tuyết, đến cả Vân Hiên và Hàn Hâm cũng mơ hồ.
Lúc này trên lầu có người vung cánh hoa xuống sân khấu, cánh hoa tung bay theo gió, có cánh bay đến trước mặt Tư Tuyết.
Tư Tuyết đưa tay đỡ lấy rồi dùng đầu ngón tay vuốt, vậy mà còn là hoa tươi.
“Điệp Y! Điệp Y! Điệp Y!” Tiếng hét vẫn đang tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203726/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.