“Ừm.” Tư Tuyết yên lặng đồng ý một tiếng.
Xem ra bọn hắn không thể không dùng điểm tâm cùng với tảng băng này rồi.
Vân Hiên theo lối cũ tìm quán cơm ngày hôm qua, sau khi mọi người ngồi xuống, Vân Hiên nhìn về phía Quyền Mạch Ngự muốn nói lại thôi.
“Có gì muốn nói thì cứ nói.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng lên tiếng.
Nghe thấy Quyền Mạch Ngự nói như thế, nhất thời Vân Hiên hơi sửng sốt, sau đó hắn ta hít một hơi thật sâu, do dự một lát mới từ từ lên tiếng.
“Chủ tử, khi nào chúng ta mới có thể trở về?” Vân Hiên cẩn thận hỏi Quyền Mạch Ngự.
“Khi nào Tư Tuyết đồng ý trở về thì các ngươi có thể về.” Quyền Mạch Ngự trả lời câu hỏi mà đầu không hề nâng lên chút nào.
Nghe được câu trả lời này của Quyền Mạch Ngự, đầu tiên Vân Hiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu rõ.
Hắn ta liếc nhìn Hàn Hâm một cái, Hàn Hâm đáp lại hắn ta bằng một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Thì ra nhiệm vụ của hai người họ không phải giúp Tư Tuyết bán cải trắng mà là khuyên Tư Tuyết trở về…
“Hai tên các ngươi làm gì vậy, cứ lấm la lấm lét, nhanh ăn đi, ăn xong còn đi bán cải trắng cho ta nữa!” Tư Tuyết ngước mắt nhìn về phía bọn họ, không nhịn được mà nói.
Vân Hiên và Hàn Hâm vội vã cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Bây giờ bọn họ đều đã biết việc họ thật sự cần phải làm là gì rồi.
Sau khi Tư Tuyết ăn điểm tâm xong, nàng vẫn ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203719/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.