“Ngươi muốn làm gì?” Quyền Mạch Ngự nhíu mày, giọng điệu đầy tức giận.
Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn Quyền Mạch Ngự, im lặng vài giây.
“Ta nhặt nó...” Tư Tuyết yếu ớt đáp lại lời Quyền Mạch Ngự.
Đây là bảo vật trấn điếm của tiệm người ta, nàng nghe tên đã thấy rất quý giá rồi. Lão bản kia đã tin tưởng tặng nó cho nàng thì làm sao nàng có thể vứt nó đi được.
“Vừa rồi trẫm nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa cho ta.” Hắn lạnh lùng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết sửng sốt một chút rồi đứng thẳng người nhớ lại.
Đứng suy nghĩ được một lúc nhưng nàng vẫn không nhớ ra.
“Ngài vừa nói cái gì?” Tư Tuyết kinh ngạc hỏi lại.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, trong ngực có một cơn tức giận bốc lên.
“Vừa rồi ngươi không nghe thấy ta nói gì đúng không?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
“Ta nghe thấy rồi, ngài nói sau này ta không được nhận đồ của người khác, ta nghe theo ngài là được.” Tư Tuyết nhanh chóng trả lời.
Nàng có thính giác rất tốt thì làm sao nàng không nghe thấy được.
Vừa rồi Quyền Mạch Ngự rất hung dữ, nàng nghe rất rõ, nàng hỏi lại hắn bởi vì nàng lo lắng vừa rồi nàng phân tâm mà nghe thiếu chỗ nào đó mà thôi...
“Vậy ngươi còn nhặt nó lên à?” Quyền Mạch Ngự nghe vậy thì càng tức giận hơn. Nàng nghe được lời hắn nói nhưng vẫn làm ngược lại với lời của hắn.
“Ngài nói sau này ta không được nhận bất kỳ thứ gì của người khác, nhưng chiếc trâm cày này là món đồ ta được tặng đấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203718/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.