Tư Tuyết lập tức ngẩn người. 
Nàng chưa kịp phản ứng thì Quyền Mạch Ngự đã cầm lấy cánh tay trái bị trói của nàng, cởi xích sắt ra, sau đó lại trói lại một lần nữa, lần này trói cực kỳ chặt, không để một kẽ hở nào. 
“Chủ tử ngài làm gì vậy? Ngài làm như vậy sẽ làm đau ta!” Tư Tuyết dùng sức giãy dụa. 
Lần này bị trói chặt như vậy đúng là không còn cách gì nữa. 
“Như vậy vẫn tốt hơn gãy xương, ngươi nói có đúng không?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, cười chế nhạo. 
Tư Tuyết lập tức chẳng còn gì để nói cả. 
Sao nàng lại nói kế hoạch của mình cho Quyền Mạch Ngự chứ, đúng là tự đào hố chôn mình mà. 
“Tư Tuyết, trẫm có rất nhiều thời gian dây dưa với ngươi, chờ khi nào ngươi quyết định không đi nữa thì trẫm sẽ thả ngươi ra.” Quyền Mạch Ngự ngước nhìn Tư Tuyết, giọng nói nặng nề. 
Tư Tuyết cắn răng, hung hăng lườm Quyền Mạch Ngự. 
Thật đúng là, sao nàng lại không được đi chứ, trước đó nàng đã đồng ý với Quyền Mạch Ngự rồi, rõ ràng chỉ một tháng thôi mà, dù có chết nàng cũng phải đi. 
Cả ngày còn lại, Tư Tuyết đều dùng để đấu tranh với xích sắt trên cánh tay trái của mình, giãy dụa đến mức mài rách da trên tay trái. 
Mãi đến tối vẫn chưa cởi trói được. 
Quyền Mạch Ngự đứng một bên nhìn Tư Tuyết, sắc mặt lười biếng: “Nghĩ kỹ chưa?” 
“Ta muốn đi.” Tư Tuyết trực tiếp trả lời. 
Quyền Mạch Ngự không thấy ngoài ý muốn với câu trả lời này của Tư Tuyết, khuôn mặt hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203702/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.