“Ngài cho ta một lý do để không đi đi.” Tư Tuyết ngước mắt nói với Quyền Mạch Ngự. 
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ, sau đó cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, đôi mắt ảm đạm. 
“Không có lý do gì cả, trẫm không cho phép ngươi đi.” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu rồi trầm giọng nói. 
Tư Tuyết lập tức bật cười. 
Tên này đúng là bá đạo, không chỉ vậy mà còn độc tài, không nói lý, nàng chắc chắn sẽ đi. 
“Vậy ngài để ta chết đói đi, dù chết đói ta cũng không khuất phục.” Tư Tuyết quay đầu, hờn dỗi nói. 
Sao nàng có thể khom lưng vì chút gạo này chứ. 
“Đều là những món ngươi thích ăn.” Quyền Mạch Ngự tiếp tục nói. 
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết không nhịn được thoáng nhìn qua, lập tức cảm thấy cả người không ổn nữa, hận không thể móc mắt mình ra. Nàng nhìn cái gì mà nhìn, dù sao cũng chẳng ăn được. Được rồi, coi như nhìn mơ để giải khát vậy. 
“Vậy thì sao chứ?” Tư Tuyết trừng mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, tức giận nói. 
“Nói ngươi không đi nữa.” Quyền Mạch Ngự tiếp tục lặp lại câu nói vừa nãy. 
Tư Tuyết hoàn toàn bó tay, sao lại có người ngây thơ như Quyền Mạch Ngự thế nhỉ. 
Sau đó Tư Tuyết yên lặng dựa bên giường Quyền Mạch Ngự, không nói gì nữa. 
Nàng tình nguyện chết đói cũng phải đi. 
Thấy Tư Tuyết như vậy, Quyền Mạch Ngự lập tức giận mà không có chỗ để phát tiết, hắn ấn vào huyệt thái dương của mình. 
Hắn đưa tay cầm một cái đĩa, gắp hết những món 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203701/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.