“Nếu như ngươi bằng lòng ở lại là tốt nhất, nếu như không bằng lòng… trẫm sẽ không để ngươi đi.” Đôi mắt đen của Quyền Mạch Ngự nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết, gằn từng chữ.
Cho dù phải ép buộc nàng thì hắn cũng phải giữ Tư Tuyết lại bên cạnh mình.
Tư Tuyết là do hắn nhặt về, chính hắn nhặt, không có sự cho phép của hắn thì nàng không thể rời khỏi đây.
“Chủ tử, chúng ta không phải người cùng thế giới, ngài đừng như vậy.” Tư Tuyết thở dài, hơi bất đắc dĩ nói.
Nói rồi Tư Tuyết đưa tay nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của Quyền Mạch Ngự: “Được rồi, không ồn ào với ngài nữa, ta đi đây, đồ đạc đều đã thu dọn hết rồi.”
“Trẫm không nói đùa với ngươi.” Quyền Mạch Ngự bắt lấy tay Tư Tuyết, trong giọng nói mang theo sự giận dữ.
Tư Tuyết yên lặng rút tay mình về, giả vờ như không nghe ra được cảm xúc của Quyền Mạch Ngự, sửa sang lại tóc tai và quần áo.
“Chủ tử, ta để Chi Huy lại cho ngài, những thứ khác ta cũng không mang đi, chỉ cầm theo chút đồ dùng hằng ngày. Tốt xấu gì ta cũng đã làm nhiều việc vì ngài như vậy, lấy chút đồ cũng không sao đúng không?” Tư Tuyết cười với Quyền Mạch Ngự.
Đôi môi mỏng của Quyền Mạch Ngự mím chặt, cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, không nói gì cả.
Tư Tuyết lập tức lúng túng gãi đầu.
“Được rồi, vậy ta không mang gì đi cả, ta đi tay không được chưa?” Tư Tuyết ngẩng đầu nói với Quyền Mạch Ngự.
Dù sao dựa vào bản lĩnh của nàng, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203699/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.