Rất nhanh sau đó cửa bị mở ra, Tư Tuyết ngước mắt lên nhìn thì thấy Quyền Mạch Ngự, lập tức ngây người.
Đã vài ngày nàng không gặp Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự đã biết trước là Tư Tuyết nên không hề ngạc nhiên.
Tư Tuyết mấp máy môi, lao thẳng vào dưới cánh tay của Quyền Mạch Ngự.
Nhìn động tác của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cười nhạt, đóng cửa lại.
“Chủ tử, sao mấy ngày nay ngài không đến tìm ta chơi?” Tư Tuyết do dự rất lâu mới mở miệng hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi như vậy, Quyền Mạch Ngự không nhịn được mà bật cười.
“Tìm ngươi chơi gì hả?” Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, đùa nàng.
Từ lần trước sau khi Tư Tuyết bị hạ xuân dược thì hắn không đến tìm nàng nữa, hắn sợ nhìn thấy Tư Tuyết thì sẽ nhớ lại buổi tối hôm đó.
Giúp Tư Tuyết mặc quần áo nhưng rồi cuối cùng chuyện gì cũng không làm được làm hắn tức quá, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh cho Tư Tuyết một trận.
Tư Tuyết nhếch miệng không nói gì.
Sao lời nói trong miệng Quyền Mạch Ngự đều có cảm giác gì đó vậy?
“Cái đó, cảm ơn ngài.” Tư Tuyết im lặng hồi lâu rồi hơi ngại ngùng nói với Quyền Mạch Ngự.
“Không cần khách sáo.” Quyền Mạch Ngự ra dáng trả lời.
Sau đó Tư Tuyết lại bắt đầu im lặng.
Quyền Mạch Ngự đang chuẩn bị nói gì đó thì Tư Tuyết đột nhiên ôm lấy hắn, chôn đầu vào ngực hắn. Quyền Mạch Ngự lập tức sững người.
“Sao vậy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Chủ tử, ta phải đi rồi.” Tư Tuyết thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203698/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.