"Chủ tử, ngài làm sao vậy, ngài làm ta đau..." Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, đưa tay muốn đẩy hắn ra .
"Trẫm hỏi ngươi có ý gì?!" Quyền Mạch Ngự hỏi lại một lần nữa mà như hét lên.
Tư Tuyết ngẩn người, không nói gì thêm, cứ như vậy mà nhìn Quyền Mạch Ngự.
Nàng không biết mọi chuyện đang êm đẹp tại sao Quyền Mạch Ngự phải tức giận.
Nàng không phải cái thùng rác để khi hắn không vui thì trút giận lên người nàng, nàng có phải một kẻ nhu nhược đâu...
Quyền Mạch Ngự im lặng nhìn Tư Tuyết, thở hổn hển.
Hai đôi mắt của Tư Tuyết ướt nhẹp, nhìn Quyền Mạch Ngự, lộ ra vẻ ấm ức.
Cuối cùng, Quyền Mạch Ngự dùng sức đánh một quyền vào trên tường bên cạnh Tư Tuyết, Tư Tuyết sợ hết hồn.
Sau đó, Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một cái thật sâu rồi xoay người bỏ đi.
Tư Tuyết cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy mà tựa vào trên tường.
Quyền Mạch Ngự trở lại chỗ cũ, Vân Hiên vội vàng ôm quyền cung kính nói với hắn: "Hoàng thượng, ngày mai chính là ngày mười lăm."
Nghe Vân Hiên nói vậy, Quyền Mạch Ngự khẽ gật đầu một cái.
"Tối nay đi lên chỗ gần chợ trước, tìm một khách điếm ở lại, trẫm muốn tìm một chỗ yên tĩnh." Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
"Vâng." Vân Hiên vội vàng đáp một tiếng.
Nói xong, hắn nhìn bầu trời một chút.
Dựa vào sắc trời, nếu bây giờ bắt đầu đi thì có thể tìm một khách điếm để nghỉ chân trước khi trời tối hẳn rồi.
"Chủ tử, giờ chúng ta lên đường đi." Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203684/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.