Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, nhìn rất là lâu.
"Được, ngươi đi đi!" Cuối cùng Quyền Mạch Ngự nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ rồi xoay người rời đi.
Tư Tuyết trừng mắt nhìn, sửng sốt một chút.
Nhìn thái độ này của Quyền Mạch Ngự hình như chỉ mong nàng đi thôi? Nếu không thì tại sao nàng không xin lỗi đàng hoàng mà hắn không lại điểm huyệt câm của nàng chứ.
Mà sao nàng có cảm giác Quyền Mạch Ngự đang tức giận thế này?
"Chủ tử!" Tư Tuyết như bị ma quỷ sai khiến kêu Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự dừng chân lại, quay người nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết cũng sửng sốt một chút, sau đó không chút nghĩ ngợi chạy đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự, khoác lên cánh tay của hắn.
"Chủ tử, có phải ngài đang... tức..." Tư Tuyết yếu ớt hỏi Quyền Mạch Ngự.
Chưa kịp nói xong thì Tư Tuyết đã bị ánh mắt lạnh như băng kia của Quyền Mạch Ngự làm cho sợ hết hồn.
Ánh mắt kia giống như một khối băng vậy, lạnh đến đến mức cả người của Tư Tuyết run lên một cái.
"Buông tay." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết đang khoác lên tay của mình, lạnh lùng nói.
Tư Tuyết theo phản xạ buông ra.
"Ngài đang tức giận à..." Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, yếu ớt hỏi hắn.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết một cái, sau đó rời đi.
Mới vừa đi một bước, Tư Tuyết vội vàng níu Quyền Mạch Ngự lại.
"Chủ tử, ngài không để cho ta chạm vào ngài sao?!" Tư Tuyệt kinh ngạc trừng nhìn Quyền Mạch Ngự, trong giọng nói lộ ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203683/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.