Lăng Chiến biết Tư Tuyết không hiểu được bèn bắt đầu giải thích cho nàng. “Khi đó cô nhảy xuống biển nhưng không có ai vớt được thi thể của cô, họ đều cho rằng cô đã chết, nhưng tôi không tin.” Lăng Chiến nói với Tư Tuyết. Nghe Lăng Chiến nói vậy Tư Tuyết tròn mắt nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp. “Sau đó tôi đến nhà cô, gặp được cha nuôi của cô, ông ấy nói cô đã đến nơi mà cô nên đến, sau đó thì dù tôi có hỏi thế nào thì ông ấy cũng không chịu trả lời, chỉ nói rằng cô lá rụng về cuội…” Lăng Chiến ôm chặt Tư Tuyết, tiếp tục nói. Lúc nghe thấy bốn từ “lá rụng về cuội” kia Tư Tuyết suýt nữa bị sặc nước bọt mà chết. Ông già thối tha kia… “Tôi biết nhất định cô không sao, vì vậy tôi đi khắp nơi tìm những vị cao thủ kia, không ngờ thật sự có thể đi vào giấc mộng của cô, may mà tôi tìm thấy tóc của cô.” Lúc Lăng Chiến nói thì giọng điệu rất vui mừng. Tư Tuyết cứ nhìn Lăng Chiến như vậy, rất lâu không nói gì. “Tuyết Nhi, yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng đón cô trở về.” Đôi mắt đen của Lăng Chiến nhìn Tư Tuyết chằm chằm, trầm giọng nói. “Nếu anh thật sự có thể đưa tôi trở về thì bây giờ sẽ không xuất hiện ở đây mà đã trực tiếp đưa tôi trở về.” Tư Tuyết đối mặt với Lăng Chiến, hờ hững nói. Nghe Tư Tuyết nói vậy, Lăng Chiến sửng sốt một lúc, sau đó trong lòng đau xót.
Cảm giác bất lực truyền đến từ sâu trong nội tâm khiến hắn cảm thấy ngạt thở. “Được rồi, tôi không vội đâu, anh cứ từ từ nghĩ cách.” Tư Tuyết nhìn biểu cảm của Lăng Chiến, hơi đau lòng, miễn cưỡng nở nụ cười. Sau đó nàng rời khỏi vòng lưng của Tư Tuyết, lười biếng duỗi lưng. “Anh có thể đến trong mơ của tôi đúng là quá đỉnh.” Tư Tuyết vừa duỗi người vừa cười hì hì nói: “Sao anh không mang súng ngắm đến cho tôi vậy?” Nói rồi Tư Tuyết làm động tác cầm súng, mạnh mẽ nằm xuống đất, híp mắt ngắm Lăng Chiến. Nhìn dáng vẻ này của Tư Tuyết Lăng Chiến không nhịn được bật cười. “Cô làm gì vậy, cô nghĩ rằng cô đang bắn súng sao?” Lăng Chiến trầm giọng cười. Không thể không nói động tác này của Tư Tuyết rất đúng chuẩn. Tư Tuyết cười, lật người sang bên cạnh, nằm thẳng ra đất, Lăng Chiến cũng nằm xuống theo Tư Tuyết. Hai người cứ nằm như vậy, không ai nói gì cả, khoé miệng Tư Tuyết còn nở nụ cười, dù sao thì khó khăn lắm mới gặp được người quen, còn là cộng tác của mình nữa. “Tuyết Nhi.” Lăng Chiến đột nhiên gọi Tư Tuyết. “Ơi?” Ý cười nơi khóe miệng Tư Tuyết không giảm, đáp lại.
Lăng Chiến chống cùi chỏ xuống đất, cúi đầu nhìn Tư Tuyết, nhìn một hồi lâu, sắc mặt ảm đạm, Tư Tuyết thì chớp mắt nhìn hắn. “Hôn một chút được không? Mặc dù là giả, nhưng tôi biết cô sẽ căng thẳng… Tôi không thể ở trong mơ của cô quá lâu, trước đây tôi cũng chưa từng hôn cô.” Lăng Chiến thấp giọng nói. Tư Tuyết hơi ngẩn người, chớp mắt. Không thấy Tư Tuyết từ chối, Lăng Chiến do dự một hồi rồi cúi đầu muốn hôn. Lúc đến gần Tư Tuyết thì Tư Tuyết đột nhiên lệch đầu đi, khiến cho nụ hôn này của Lăng Chiến rơi vào không trung. Lăng Chiến lập tức sững người, sau đó cười khổ. “Tư Tuyết..” Lăng Chiến thấp giọng gọi tên Tư Tuyết. Tư Tuyết nhìn Lăng Chiến, sắc mặt hơi né tránh. “Xin lỗi, tôi…” Tư Tuyết im lặng hai giây, hơi bối rối nói. Nàng không biết nên giải thích cho Lăng Chiến thế nào, nói cho hắn biết nụ hôn đầu của nàng đã dành cho nam nhân khác ư? Vậy thì quá nực cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]