Sau một phen đấu tranh kịch liệt, Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự ôm đặt lên giường, đầu của Quyền Mạch Ngự dựa vào cổ Tư Tuyết, cứ ôm như vậy…
Biểu cảm của Tư Tuyết là chẳng còn gì để nói.
Hoá ra cái mà hắn gọi là ngủ cùng chính là coi nàng như một cái gối ôm.
Quyền Mạch Ngự ngửi mùi tóc của Tư Tuyết, cả người đều thả lỏng, sau đó lại ôm chặt hơn một chút, Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, cũng không giãy dụa.
Không biết vì sao nàng cảm thấy Quyền Mạch Ngự lúc này hơn ngây thơ, nhưng lại không nỡ đẩy hắn ra.
“Tư Tuyết, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?” Quyền Mạch Ngự im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Nghe câu hỏi của Quyền Mạch Ngự, Tư Tuyết hơi sững người, sau đó ngáp một cái, cả người lộ ra vẻ cực kỳ lười biếng.
“Đúng, đã từng gặp rồi.” Tư Tuyết lại ngáp thêm lần nữa, tuỳ tiện nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy Quyền Mạch Ngự lập tức ngẩn người.
“Gặp ở đâu?” Quyền Mạch Ngự lập tức hỏi.
Mấy ngày gần đây cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, hắn luôn cảm thấy mình nhất định đã từng gặp Tư Tuyết.
“Trong mơ.” Tư Tuyết cười đùa hớn hở nói.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, sau đó hắn đưa tay bóp mặt Tư Tuyết.
“Chủ tử, đừng đùa, ta mệt lắm…” Tư Tuyết tránh cánh tay Quyền Mạch Ngự khẽ nói, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Vừa rồi cãi nhau với Quyền Mạch Ngự, giờ nàng đã mệt không chịu nổi.
Thấy giọng nói Tư Tuyết mệt mỏi như vậy, Quyền Mạch Ngự ừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203647/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.