Lúc Tư Tuyết cầm chiếc bánh bao thứ hai lên, Quyền Mạch Ngự đột nhiên nắm cổ tay nàng lại.
Tư Tuyết ngây người trong tức khắc, nghi hoặc nhìn Quyền Mạch Ngự.
“Đút trẫm ăn.” Quyền Mạch Ngự nắm tay Tư Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói.
Phải tính toán món nợ khi nãy với nàng cho rõ ràng.
Tư Tuyết suýt nữa bị hù chết, ho khan hai tiếng rồi nhìn xung quanh.
“Khụ khụ, chủ tử…” Tư Tuyết liếm môi, mở miệng nói chuyện.
“Không cho phép nói, đút trẫm ăn đi!” Tay Quyền Mạch Ngự nắm chặt, giọng điệu không cho xen miệng vào.
“Được được được, đút cho ngài.” Tư Tuyết thật sự thua Quyền Mạch Ngự.
Còn có ai ngây thơ hơn lão này nữa không? Sớm biết sẽ như vậy thì lúc nãy nàng đã không đùa hắn rồi.
Tư Tuyết đưa chiếc bánh bao trong tay đến bên miệng Quyền Mạch Ngự: “A, cho ngài.”
Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt nhìn Tư Tuyết, chậm rãi há mồm ra để Tư Tuyết đút cho mình.
Khóe miệng Tư Tuyết hơi cong, nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên cảm thấy Hoàng thượng đại nhân giống như cún con.
Sau khi đút cả cái bánh bao cho Quyền Mạch Ngự thì Tư Tuyết thật sự muốn cười to một phen nhưng nàng lại không dám, vừa mới chuẩn bị rút tay về thì ngón tay Tư Tuyết đã bị Quyền Mạch Ngự cắn.
“A…” Tư Tuyết lập tức giật mình, sau đó muốn rút tay mình về.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, đột nhiên hắn dùng sức cắn ngón tay của Tư Tuyết.
“A, chủ tử, ngài đừng làm loạn…” Tư Tuyết thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng đưa tay đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203639/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.