Lưu Đức Phúc tuyên đọc thánh chỉ xong, từ cửa đại điện, Nhị hoàng tử mặc phục sức màu hạnh hoàng lững thững đi đến, dáng vẻ thong dong, trấn định tự nhiên.
Tiêu Dục mỉm cười nhìn Nhị hoàng tử từng bước một đi tới. Bất luận là bên ngoài hay là tính tình đều cực kỳ giống mình. Khác biệt rõ nhất là ánh mắt của Nhị hoàng tử nhiều hơn một phần nhu hòa thừa hưởng từ Cố Vân Yên.
Nhị hoàng tử dừng lại bước chân trước thềm, hai đầu gối quỳ xuống đất hành đại lễ với Tiêu Dục “Nhi thần lĩnh chỉ. Nhi thần chắc chắn sau này sẽ chăm học tiến tới, yêu dân như con, giúp phụ hoàng phân ưu.”
Nói xong, được Tiêu Dục gật đầu ý bảo đứng dậy, quay mặt xuống phía mọi người.
Văn võ bá quan bị thánh chỉ bất thình lình này đánh cho trở tay không kịp, nhất thời sững sờ ở trong điện.
“Thần khấu kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Một tiếng hành lễ đột ngột từ trong đám người vang lên, làm như thức tỉnh mọi người.
Ngay sau đó văn võ bá quan phủ phục xuống quỳ hô thiên tuế.
“Các khanh gia miễn lễ!” Nhị hoàng tử nâng tay gọi người đứng dậy, thanh âm non nớt cũng không mất uy nghi, hành vi cử chỉ hào phóng.
Thấy thế, Tiêu Dục ngồi ngay ngắn trên long ỷ lộ vẻ mặt tán thưởng, mỉm cười gật đầu.
Tin tức truyền quay lại hậu cung. Tuy nói phi tần hậu cung sớm có chuẩn bị tâm lý, dự đoán được Thái tử vị sớm hay muộn cũng rơi xuống trên người hoàng nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565094/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.