Chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối, Cố Vân Yên mất máu quá nhiều đến nỗi khi sinh nở gặp hung hiểm mới từ trong hỗn loạn tỉnh lại, chậm rãi mở ra mí mắt, bốn phía một mảnh im lặng.
Cố Vân Yên suy yếu nâng tay nhu nhu hai mắt có chút sương mù, lập tức liền đánh thức Tiêu Dục vẫn đang ghé vào đầu giường mà canh chừng.
“Yên nhi tỉnh!” Nắm tay phải của nàng, bởi vì hưng phấn tăng thêm chút lực, có thể thấy được chủ nhân của nó hiện nay tâm tình kích động.
Cố Vân Yên nghe tiếng gọi nhìn lại, thế này mới chú ý tới Tiêu Dục nằm úp sấp bên giường. Lúc này hắn đang vui mừng lôi kéo tay phải của nàng, đầy thương tiếc cùng vui sướng nhìn mình.
Nhìn hắn mặt mày mỏi mệt không thể che giấu, bọng mắt thâm quầng, cùng với cằm hơi hơi lún phún, ngay cả y phục trong ngày thường khô. cẩn thận tỉ mỉ, lúc này lại nếp uốn có chút nhăn nhúm. Cưa bao giờ thấy qua Tiêu Dục thất hồn lạc phách như thế, Cố Vân Yên nhất thời có chút kinh ngạc.
Thấy được Cố Vân Yên tỉnh lại cũng không nói gì, chỉ có vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm chính mình, Tiêu Dục thực sự bị dọa sợ, lúc này đỡ lấy hai vai Cố Vân Yên, lo lắng nói:“Yên nhi làm sao vậy? Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi không sao chứ? Ngươi chớ có dọa trẫm a......”
Cố Vân Yên nghe Tiêu Dục vô cùng hoảng sợ liên tục hỏi mà phục hồi tinh thần lại, khẽ lắc đầu ý bảo chính mình không có việc gì.
“Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-thuong-vi-ky/565093/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.